Lúc đó, mẹ không nói được điều gì to tát.

Nhưng mẹ dùng hành động thực tế để cho tôi biết: yêu con cái nhưng cũng không thể đánh mất chính mình.

Yêu thương là tưới tắm, là che chở, là đồng hành, là hậu thuẫn, chứ không phải trói buộc, không phải ràng buộc, không phải ký sinh.

Chỉ khi chúng ta làm tốt bản thân mình thì mới có đủ sức để yêu thương người khác.

Mẹ tất bật trông cửa hàng, nấu cơm cho chúng tôi trong khói lửa.

Mẹ vừa quát tháo anh hai như sư tử Hà Đông, vừa dịu dàng khen ngợi anh cả.

Thỉnh thoảng lại tìm cớ bắt lỗi ba và tôi, cứ thế mà không biết thời gian trôi qua, hai anh tôi đã thi đại học.

Trước khi thi, mẹ đã làm rất nhiều việc.

Đi chùa cầu xin Phật Như Lai phù hộ, thắp hương cho Tam Thanh Chân Nhân, lại đi xem bói, còn ra mộ tổ tiên đốt tiền vàng.

Ngày thi, mẹ bắt hai anh tôi đeo bùa hộ mệnh.

Anh hai cười nói: "Mẹ, mẹ làm gì thế, cầu xin nhiều thần tiên như vậy, mẹ không sợ họ đánh nhau à..."

Mẹ trừng mắt nhìn anh ấy: "Câm miệng, đi thi cho tử tế."

Hai ngày thi, chế độ ăn uống được sắp xếp hợp lý, sàn nhà sạch bóng, đến cả muỗi trong nhà cũng không dám vo ve.

Sau khi thi xong, tôi và ba đi đón anh cả và anh hai.

Anh hai gọi điện cho mẹ: "Mẹ ơi, con đói quá, tối nay ăn gì ngon thế?"

Mẹ quát: "Ăn cơm thừa canh cặn trưa nay!"

"Con thi xong rồi, còn bày đặt làm giá à, mẹ đang bận nhập hàng đây, lát nữa nói chuyện tiếp."

Điện thoại bị cúp, anh hai ngơ ngác.

Nhưng khi mẹ về, vẫn mua chút tai heo và thịt ba chỉ trộn.

Vài ngày trước khi có kết quả, mẹ lại làm lại những việc đã làm trước kỳ thi đại học.

Cũng không biết cuối cùng là ai hiển linh.

Anh cả phát huy ổn định vào được Đại học Chiết Giang.

Anh hai cũng khá, chỉ kém điểm chuẩn loại một chín điểm, nộp hồ sơ vào một trường đại học kỹ thuật trong tỉnh.

Có lẽ là gặp may, lúc anh ấy nhập học thì trường đó vẫn là loại hai, đến năm anh ấy tốt nghiệp thì trường lên loại một.

Mỗi khi nhắc đến chuyện này, anh ấy đều đắc ý: "Em xem, học vấn tốt không chỉ có thể dựa vào nỗ lực của bản thân mà còn có thể dựa vào sự tiến bộ của trường."

Sau khi tốt nghiệp, anh ấy đi tìm việc ở Bắc Kinh.

Ngược lại, anh cả lại trở về thành phố.

Anh cả thường ít nói nhưng anh ấy mới là người yêu gia đình, cũng là người tỉ mỉ nhất.

Anh hai miệng lưỡi trơn tru nhưng thực ra lại thích tự do, thích đi đây đi đó.

Hai anh vào đại học nên không ở bên cạnh, tình yêu thương con của ba mẹ đều đổ dồn lên tôi.

Quan tâm đến việc học của tôi, kiểm tra xem tôi có yêu sớm không.

Thấy tôi đi gần một bạn nam nào đó, là nói bóng gió được mấy ngày.

Anh hai thường xuyên đi làm thêm hoặc đi du lịch bụi vào kỳ nghỉ đông hè, còn anh cả thì lần nào cũng về để mắt đến việc học của tôi, hướng dẫn tôi đủ thứ.

Cách ba bữa lại gọi điện hỏi tôi về kết quả học tập, ở trường có gặp rắc rối gì không.

Có lần tôi than phiền với anh ấy rằng giáo viên chủ nhiệm không thích tôi lắm.

Anh ấy hỏi tên giáo viên chủ nhiệm, rồi nói: "Lần sau nếu ông ấy tìm em gây chuyện, em cứ nói em là em gái anh."

Ơ?

Được à?

Tôi tò mò thử xem.

Này, đừng đùa.

Có hiệu quả thật!

Thầy Trương thường nhìn tôi đầy tiếc nuối: "Anh trai em thông minh như vậy, sao em không được thừa hưởng cái đầu giống cậu ấy nhỉ?"

"Em giống anh hai em hơn, không được nhanh nhạy cho lắm."

Đúng vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play