Còn lại mấy tệ, tôi mua cho hai anh mỗi người một cây bút.

Chai rượu đó ba không nỡ uống, cứ để ở vị trí dễ thấy nhất trong tủ rượu ở nhà.

Mỗi lần có khách đến, chỉ cần người ta liếc mắt nhìn, ba sẽ vui vẻ nói: "Đây là con gái tôi lần trước đi thi hùng biện được giải nhất, dùng tiền thưởng mua cho tôi."

Mẹ thì khỏi phải nói.

Đeo khuyên tai đi đến khu tập thể hóng mát với các bác lớn tuổi.

Mọi người hỏi, mẹ chỉ nhẹ nhàng nói: "Nhà tôi Văn Nhân dùng tiền thưởng mua cho tôi."

"Trẻ con không biết chọn, kiểu dáng này quá thời trang, không hợp với tuổi tôi."

"Mua rồi thì mua rồi, cũng không tiện để con bé buồn, miễn cưỡng đeo tạm vậy."

"Nó còn nói sau này sẽ mua cho tôi khuyên tai vàng, dây chuyền vàng, suốt ngày chỉ biết rót mật vào tai tôi."



Khoảng thời gian đó, anh hai thường tiện đường đạp xe đưa tôi đến trường tiểu học.

Gió mùa thu thổi vào mặt mát rượi, tôi ôm lấy eo anh, hỏi anh lớn tiếng: "Anh hai, anh có phát hiện ra mẹ mọc nhiều tóc bạc không?"

Anh hai đạp phanh xe, quay đầu nhìn tôi.

Tôi cười với anh: "Anh hai, chúng ta phải ngoan ngoãn, nếu không mẹ sẽ già đi rất nhanh."

"Biết đâu đến khi chúng ta lớn, mẹ đã rất già rất già rồi."

Lúc đó, người anh hai cứng rắn như sắt cũng đỏ hoe mắt, quay đầu lại nói giọng buồn bã:

"Ừ, anh biết rồi."

Từ đó về sau, anh hai nghiêm túc hẳn lên, thường cầm bài tập đi hỏi anh cả.

Sau đó anh cả phát điên lên: "Cái này mà cũng không biết?"

"Cái này cũng không biết?"

"Cái này cũng không biết?"

"Đi học mà tai để ngoài cửa sổ à?"



Phát điên thì phát điên nhưng anh cả không bao giờ từ chối khi anh hai hỏi bài, còn thường xuyên dành thời gian kiểm tra anh hai.

Anh hai cũng sốt ruột lắm.

"Cái này em cũng không biết."

"Cái này em cũng không biết."

"Thời gian của em có phải không kịp rồi không."



Bị mẹ tát một cái vào gáy: "Có thời gian mà lo trước lo sau thì cứ học hành cho tử tế đi."

"Con chăm chỉ hơn mười phút thì sẽ được thêm một điểm, một điểm đó có thể là sự khác biệt giữa đại học và cao đẳng, giữa đại học loại hai và loại một."

Anh hai ôm đầu chạy trối chết: "Còn loại một, mẹ tha cho con đi."

"Mục tiêu của con chỉ là loại hai thôi."

Tay mẹ từ từ buông xuống, nhỏ giọng nói: "Loại hai cũng được, không đặt mục tiêu cao một chút thì con chỉ muốn học loại ba thôi."

Mẹ đúng không phải là người lo trước lo sau.

Sau khi thất vọng trong chốc lát, mẹ lại tìm thấy việc để làm: mở một cửa hàng tạp hóa ở cổng chợ nông sản.

Loại cửa hàng này thường bận rộn vào buổi sáng, buổi chiều về cơ bản không có mấy khách.

Tầm năm sáu giờ tối là có thể đóng cửa.

Về nhà, mẹ còn có thể nấu cơm tối cho chúng tôi, rồi chuẩn bị bữa sáng cho ngày hôm sau.

Ba cũng không phải ngày nào cũng đi lái máy xúc, có thời gian cũng sẽ giúp mẹ trông cửa hàng.

Như vậy, mẹ có thời gian quan tâm đến cuộc sống và học tập của chúng tôi hơn.

Có người khuyên mẹ: "Hai đứa con trai đều đang học lớp mười hai, thôi thì nghỉ một năm, đợi chúng thi đỗ đại học rồi tính sau."

Mẹ cười nói: "Con cái rất quan trọng nhưng bản thân tôi cũng muốn tìm việc gì đó để làm."

"Ngày nào cũng quanh quẩn bên chúng, chúng căng thẳng thì tôi cũng căng thẳng."

"Tôi không có học vấn cao, lại không thể kèm chúng học. Bây giờ như thế này cũng có thể chăm sóc được chúng ăn uống, đi vệ sinh."

"Huống hồ nếu chúng thi đỗ đại học thuận lợi, tôi cũng chuẩn bị sẵn tiền rồi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play