Sau khi nghĩ ngợi hồi lâu, Sở Thấm quyết định đi hỏi thăm mấy đồng nghiệp cùng làm sau bếp một chút xem còn dư bông cho cô mua không.
Thời tiết sắp ấm lên rồi, thế mà cô vẫn chưa có chăn mỏng để xài nữa này.
“Bông?” Đường Á tò mò nói: “Tôi cũng thiếu bông lắm, con cả của tôi sắp kết hôn rồi, con dâu cao gần một mét bảy lận đó.”
Sở Thấm hỏi: “Thím à, chuyện này có liên quan gì tới chiều cao của con dâu thím hả?”
Đường Á hùng hồn trả lời: “Cao thì tất nhiên phải đắp chăn lớn hơn một chút, nghĩa là số bông cần dùng cũng phải nhiều hơn chứ sao nữa.”
Sở Thấm: “… Vậy còn con trai cả của thím?”
Đường Á mỉm cười: “Con cả của tôi không cao hơn cô bao nhiêu hết.”
Tốt, Sở Thấm hiểu rồi.
Cô cũng mới chỉ có một mét sáu sáu thôi.
Đường Á lại tiếp tục kéo tay cô kể khổ: “Đừng nói là bông, tới cả vải may chăn cũng phải dài hơn người ta một khúc đấy.”
Sở Thấm nghiêm túc an ủi: “Không sao đâu, chỉ cần cháu trai cháu gái của thím có thể cao một chút thì mấy chuyện này chỉ là vấn đề nhỏ thôi.”
Để gen được tiến hóa thì sự đầu tư cho giai đoạn trước là không thể thiếu mà.
Nghe cô nói vậy, mọi người sau bếp cũng bật cười khúc khích, tuy Sở Thấm trông rất thật thà nhưng có đôi khi lời an ủi lại bọc lưỡi dao đấy.
Đường Á cứng họng, quyết định không nói chuyện với cô nữa.
So đo với một đứa khờ làm gì chứ.
Sở Thấm không mua được bông cũng không nổi giận, dù sao cũng không phải nhu yếu phẩm, đến lúc đó đắp áo bông mỏng cũng được.
Những ngày tháng kế tiếp, cô lại tiếp tục an phận làm việc, mãi tới đêm ba ngày trước khi cô rời đi.
Tối hôm đó, vầng trăng nhô cao trên bầu trời.
Nhà máy thép được xây trên một khu đất hoang, xung quanh ngoại trừ thôn làng ra thì chính là đất và núi hoang, điển hình là phía sau tòa nhà ký túc xá, thậm chí nơi đó còn có một đầm nước nhỏ.
Chẳng hiểu sao dạo này Sở Thấm cứ thấy có gì đó là lạ.
Lạ chỗ nào á hả? Cô cảm thấy hình như trên ngọn núi hoang sau ký túc xá có người lui tới.
Ban đầu cô còn tưởng chỉ là ảo giác, nhưng sau hai ngày quan sát cô lại chắc mẩm là không phải.
Thật ra thì tai mắt của cô nhạy bén hơn người bình thường đôi chút, sau khi xuyên tới đây, cơ thể cô đã tiến hóa, không chỉ sở sức lực vượt trội như đời trước mà tới cả thính giác lẫn thị giác cũng nhanh nhạy hơn nhiều.
Cô có thể nghe được âm thanh cực kỳ nhỏ, còn có thể nhìn thấy rõ ràng rất nhiều thứ ẩn trong ánh trăng mờ ảo giữa đêm.
“Chị Tiểu Trịnh ơi, trên ngọn núi hoang đằng sau ký túc xá của chúng ta có loài thú rừng nào sinh sống không?” Khoảng tám giờ tối, trước khi tắt đèn đi ngủ, Sở Thấm bỗng quay qua hỏi.
“Chị không biết, chị mới tới làm hồi năm ngoái mà.” Tiểu Trịnh lắc đầu: “Nhưng chắc là có đấy, trên núi sao lại không có thú rừng chứ.”
Sở Thấm chớp chớp mắt nghi ngờ, ban nãy khi cẩn thận lắng nghe, cô phát hiện âm thanh đó không giống như thú hoang săn mồi.
Nếu đã nghĩ không ra, cô cũng chẳng thèm lo nhiều làm chi, lập tức xoay người, kéo chăn, chìm vào giấc ngủ say.
Sở Thấm đang dạo chơi trong mơ không hề hay biết rằng, ở một nơi cách chỗ cô không xa, trên ngọn núi hoang vu kia, có mấy người đang ra sức làm việc.
“Anh Đen, rốt cuộc chúng ta mệt đến chết đi sống lại ở đây để trồng cái gì vậy?”
Công việc ban ngày đã đủ mệt mỏi rồi đó!
Mồ hôi trên đầu Trần Thiên Chương nhỏ xuống như mưa, anh ta cau mày dùng khăn khoác trên cổ lau mặt, nói nhỏ: “Ngu ngốc, có rảnh thì cậu thử tới đập chứa nước xem thử đi, ngó coi bây giờ ở đó đã biến thành cái dạng gì.”
Đúng lúc này, một làn gió thổi tới, kéo mây đen che khuất ánh trăng, hoàn toàn khớp với câu đêm đen trăng mờ.
Người đang nói khẽ giật mình thon thót, gằn giọng bảo: “Nhưng… không cần tới tới vào buổi tối thế này chứ.”
Trần Thiên Chương tiếp tục đào: “Ban ngày làm gì có thời gian, tốt nhất là cậu hãy nghe tôi, nhanh chân trồng thêm hai đợt nữa, sau này dù có ra sao thì trong lòng cũng cảm thấy yên tâm hơn.”
Từ năm ngoái, ông nội của anh ta đã luôn miệng lẩm bẩm sẽ xảy ra chuyện, sẽ xảy ra chuyện, từ đầu xuân năm nay đến giờ trời vẫn chưa đổ cơn mưa nào, phải biết là đã qua Kinh Trập rồi đó!
Trần Thiên Chương vốn không tin, nhưng sau đó, ông nội của anh ta lại lén chạy mười mấy dặm đường để tới đập chứa nước, Trần Thiên Chương không còn cách nào, chỉ đành đi theo.
Không thấy không biết, thấy rồi chỉ biết giật hết cả mình.
Mực nước trong đập chứa nước năm nay không cao như mọi năm, nếu lượng mưa năm nay sụt giảm, vậy lương thực tuyệt đối sẽ trở thành vấn đề lớn.