Trần Thiên Chương nói, người công nhân cuối cùng của buồng lò hơi sẽ trở về vào ngày mai, nghĩa là ngày mai cô sẽ phải rời đi, không phải sao?

Sở Thấm thật sự không nỡ.

Cô chỉ muốn nắm chặt xẻng sắt của mình, bảo vệ chặt chẽ lò hơi của bản thân, muốn hét lên rằng: Để tôi làm tiếp đi, tôi làm được mà!

Mỗi ngày một đồng năm hào, cô có thể làm đến khi trời sụp đất nứt.

Nhưng tên quỷ đen Trần Thiên Chương kia ngày nào cũng sợ cô ngã quỵ lúc làm việc, báo hại anh ta biến thành đốc công lòng dạ hiểm độc ép chết công nhân nên nhất quyết không cho cô ở lại buồng lò hơi làm việc tiếp nữa.

Thế nên Sở Thấm có đầy đủ lý do để cho rằng bọn họ đang ghen tị.

Đám đàn ông yếu đuối ở buồng lò hơi kia đang ghen tị với cô!

Sở Thấm bất mãn vô cùng, sau khi hoàn thành xong công việc ngày cuối cùng, cô trợn trừng mắt rời khỏi buồng lò hơi.

Bấy giờ, Trần Thiên Chương suýt chút nữa là ngửa mặt lên trời cười to, bằng chứng là anh ta còn chẳng giấu được nụ cười rạng rỡ trên môi, vừa móc tiền ra vừa nói: “Tám ngày, tổng lương là mười hai đồng, cô cất đi này.”

Sở Thấm nén giận, nhận lấy số tiền trong tay anh ta, sau khi nghiêm túc đếm lại một lần mới bỏ vào túi.

Trần Thiên Chương lại nói: “Bộ đồng phục làm việc kia… Thôi bỏ đi, cho cô luôn vậy, mấy hôm nay cô thật sự làm việc quá tốt rồi.”

Bộ đồ đó là lấy từ chỗ hậu cần, vốn là theo số đo của cô, mỡ ngay trước mặt mà không húp thì phí quá. Nhưng giờ mà bắt con gái người ta cởi ra trả lại thì sau này biết cho ai mặc đây.

Tự nhiên được cho không bộ đồ cũng chẳng thể khiến Sở Thấm vui lên chút nào, sau khi cảm ơn sau thì lập tức xoay người rời đi.

Trần Thiên Chương nghĩ thầm trong lòng: Tính tình cũng ngang ngạch ghê.

Nói thẳng ra là tệ, còn tệ hơn cả anh ta.

Cuộc sống ở nhà máy thép những ngày kế tiếp cũng chẳng có gì đặc biệt.

Sở Thấm thành thật làm việc sau bếp, tới cuối tháng sẽ gom toàn bộ phần thưởng có được từ trò chơi rồi chạy vào thành phố bán lấy tiền.

Đối tác của cô tất nhiên vẫn là cô Trương kia, lý do là vì người này cực kỳ phóng khoáng trong chuyện tiền nong, phong cách làm việc còn rất cẩn thận, nên cô cảm thấy bà ấy sẽ làm được.

Chẳng bao lâu sau, cô đã nhận được mười tám đồng lương của mình từ tay chú Lương. Cộng thêm tiền công ở buồng lò hơi, bây giờ cô đã có tròn ba mươi đồng.

Sở Thấm xém bật khóc thành tiếng.

Có trời mới biết, cô chưa từng được cầm nhiều tiền như vậy bao giờ, cuối cùng cô cũng thoát khỏi diện hộ nghèo rồi!

Sau khi cộng luôn số tiền của hai lần bán bánh quy sữa bò, rồi lại trừ đi tiền mua nguyên vật liệu trong khoảng thời gian này, trong tay Sở Thấm hiện tại có tổng cộng ba mươi tám đồng sáu hào bốn xu.

Cô cẩn thận vuốt ve xấp tiền giấy dày cộm, sau đó chuyển ý thức vào trong ba lô, ngắm nhìn sáu ký thịt heo, còn có một tủ đầy tràn gạo và lương thực, cuối cùng cô cũng có cảm giác yên tâm rồi.

Giờ phút này cô cảm nhận được rất rõ rằng bản thân thật sự có thể dựa vào sự nỗ lực làm việc mà sống thật tốt ở thế giới này.

Thời gian thấm thoát thoi đưa, chẳng mấy chốc, đất đai đã được khoác màu áo mới, lớp tuyết trắng tan biến, thay vào đó là màu xanh mơn mởn đầy sức sống đang nhú dần lên.

Tháng ba đã qua hơn phân nửa, thời gian làm công của Sở Thấm cũng chỉ còn lại nửa tháng. Cô chẳng hề sốt ruột, bản thân đã kiếm được đủ số tiền trong dự tính, nếu có bắt cô khăn gói lên đường ngay lúc này thì cô cũng không có ý kiến.

Nhưng mọi người sau bếp lại cảm thấy cô hoàn toàn có đủ tư cách trở thành công nhân thời vụ, nhưng vẫn là câu nói đó, mỗi hố chỉ có một củ cái, công việc ở nhà máy thép là miếng thịt mỡ thơm ngon, một người có hộ khẩu ở nông thôn, bằng cấp còn bình thường như Sở Thấm rất khó được nhận vào làm.

Lại một tuần nữa trôi qua, tới cây đào già trồng dưới lầu ký túc xá cũng đã sinh sôi nảy nở, nhú lên những nụ hoa ú nụ.

Sở Thấm lại quay thưởng.

Thật không sự không còn cách nào, vì cô tình cờ phát hiện bên dưới máy quay thưởng có để một dòng chữ nhỏ, khái quát lên thì có ý là một khi quá thời hạn sẽ thành phế phẩm, nói đơn giản thì nếu tuần này hoặc tháng này mà người chơi không quay thưởng thì lượt quay cũng sẽ không được cộng dồn tới tuần sau hoặc tháng sau.

Chính vì thế mà tính đến thời điểm hiện tại, Sở Thấm đã trúng được năm mươi cục gạch, cùng một bộ chăn ga gối nệm.

Sở Thấm: “…”

Nếu cô có thể bắt đầu xây nhà, chắc chắn cô sẽ tiết kiệm được tiền mua năm mươi cục gạch.

Nếu cô có thể mua được thật nhiều bông, chắc chắn cô sẽ tiết kiệm được vải để may một bộ chăn ga gối nệm.

Thật sự không thể nói là không quan trọng.

Nhưng theo tình hình thực tế thì tạm thời, mấy thứ này không quá cần thiết.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play