Đôi mắt giận dữ của Đổng Hân hạ xuống, cậu nắm lấy cổ tay Long Trì và kéo nhẹ, nhưng chẳng xi nhê gì. Cậu lạnh mặt, vung tay đấm một cú, ánh mắt bừng lên lửa giận: "Nói chuyện thì cứ nói chuyện, tự dưng lại dán lại gần như thế để làm gì!"
Đừng tưởng anh là người có quyền thế trong yêu tộc thì tôi không dám đánh anh! Một lão yêu quái không thể nói chuyện đàng hoàng!
Long Trì, lần đầu tiên bị một con người đánh: “…”
Lại tức giận nữa sao? Tại sao lại tức giận? Con người thật là khó hiểu!
Long Trì nghĩ ngợi một lát, đoán rằng vợ nhỏ đáng yêu của mình có lẽ đang giận vì hắn trả lời câu hỏi quá muộn, vì vậy liền nghiêm mặt, ngồi thẳng lưng lên rất nghiêm túc trả lời: “Chuyện đó không quan trọng. Quan trọng là chúng ta đã là bạn đời. Tôi sẽ bảo vệ em, chăm sóc em. Tôi còn sống thì em cũng còn sống.”
Đổng Hân vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng giống như lời nói của Long Trì chỉ là gió thoảng không lọt tai: "Nói cái gì có giá trị hơn đi. Tự dưng anh tỏ tình nghiêm túc thế làm gì?”
Long Trì đơ cái mặt, xịt keo cứng ngắc. Hắn không hiểu vợ yêu đang nghĩ gì, cũng chẳng biết làm sao để dỗ dành. Ngồi ngây như tượng một hồi, hắn mò vào túi rồi lôi ra một cục vàng to bằng nắm tay, nịnh nọt dâng lên Đổng Hân: “Em đừng giận nữa mà.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT