Ôn Dữu nhìn emoji đến mức ngơ ngác. Cô hơi nghẹn ngào, muốn nói rằng mình không hề lừa anh, bên phải cô là bạn cùng phòng, hoàn toàn có thể coi là ngồi với bạn cùng phòng.

Mặc dù lời này có vẻ hơi giống như ngụy biện, nhưng sự thật là vậy.

“Đang nghĩ gì vậy?” Tống Ngôn Tĩnh nhận thấy vẻ mặt ngây người của Ôn Dữu, khẽ hỏi.

Ôn Dữu căng thẳng, vội vàng lôi cuốn sách bên cạnh che điện thoại lại: “Không… Không có gì.”

Tống Ngôn Tĩnh cúi mắt, thu hết hành động của cô vào mắt, không khỏi cau mày, nghi ngờ hỏi: “Cậu…”

Anh ấy đang định hỏi gì đó thì Trần Tễ ngồi hàng trước bất ngờ ngoảnh đầu nhìn ra sau, giọng nói thanh tao lọt vào tai: “Có thừa cây bút nào không?”

“…”

Ba người phía sau đều ngây người.

Trần Tễ ngước mắt, đôi mắt đen láy nhìn về phía Ôn Dữu, bình thản hỏi: “Bút thừa, có không?”

Ôn Dữu vô thức đưa cây bút trong tay mình cho anh.

Khi Trần Tễ vươn tay ra nhận, Ôn Dữu mới phát hiện ra mình đang cầm một cây bút bi màu hồng cực kỳ tương phản với bản thân Trần Tễ. Cô chớp mắt, theo bản năng muốn rút lại và đổi lấy một cây khác, ngón tay thon dài rõ ràng của nam sinh đã kịp thời nắm lấy thân bút, đuôi lông mày nhướng lên: “Không nỡ à?”

Mặt Ôn Dữu thoáng hiện một nét bối rối, buông tay ra: “Không có.”

Trần Tễ: “Cảm ơn.”

Sự việc nhỏ này trong lớp học ít ai nhận ra. Mượn bút chỉ mất chưa đầy nửa phút, ngoài ba người ngồi sau Trần Tễ, những người khác đều không cảm thấy kỳ lạ.

Trần Tễ quay người lại sau khi cầm bút. Trịnh Nguyệt Chân là người đầu tiên lấy lại tinh thần, dựa sát vào bên cạnh Ôn Dữu khẽ khàng nói: “Sao cậu ấy mượn bút mà cũng đẹp trai như vậy?”

“…” Ôn Dữu cạn lời, chậm rãi lẩm bẩm: “Bộ lọc của cậu với cậu ấy dày quá.”

Trịnh Nguyệt Chân: “Làm gì có.”

Cô ấy chính là cảm thấy đẹp trai.

Hai người dựa vào nhau thì thầm. Tống Ngôn Tĩnh bên cạnh luôn cảm thấy có gì đó không ổn. Trần Tễ không phải là kiểu con trai chủ động bắt chuyện với con gái, huống chi là mượn bút. Môn học tự chọn chung này là Thưởng thức và phân tích âm nhạc, vốn dĩ không cần ghi chép.

Hơn nữa, trước mặt và bên trái anh đều có bạn cùng lớp ngồi, vậy tại sao lại quay xuống mượn đồ của Ôn Dữu?

Bỗng chốc, những gì xảy ra tối qua hiện ra trước mắt Tống Ngôn Tĩnh. Đồng tử của anh ấy co lại, cau mày nhìn Trần Tễ. Anh cố ý mượn bút của Ôn Dữu, không lẽ là muốn tìm cơ hội để nói chuyện với Ôn Dữu về việc đó sao?

Lúc này, Tống Ngôn Tĩnh có hơi bất an trong lòng. Cũng vì vậy, anh ấy không hề nhận ra sự bất thường của Ôn Dữu.

Trần Tễ ngồi ngay trước Ôn Dữu, khi cô ngẩng đầu nhìn lên bục giảng, ánh mắt cần phải lướt qua đỉnh đầu anh.

Lúc đầu, Ôn Dữu đang chăm chú nghe giảng, nhưng cô cũng không thực sự hứng thú với môn học Thưởng thức và phân tích âm nhạc này lắm. Nghe một hồi, trọng tâm của cô liền dồn vào người phía trước.

Tóc của Trần Tễ đã được cắt ngắn đi một chút, là kiểu tóc cắt gọn màu đen, nhẹ nhàng khoan khoái sạch sẽ lại mang chút khí chất lười biếng.

Từ góc nhìn của Ôn Dữu, cô phát hiện ra rằng ngay cả gáy của Trần Tễ cũng rất đầy đặn và đẹp mắt. Cô nhìn vào đó, suy nghĩ theo hướng lan man, gáy của anh chụp ảnh chắc chắn sẽ rất đẹp.

Là một sinh viên chuyên ngành biên kịch truyền hình, điện ảnh, Ôn Dữu đã từng học qua môn học bố cục nhiếp ảnh, biết kết cấu thế nào là đẹp, cũng biết kiểu tướng mạo, khí chất nào lên ảnh sẽ đẹp hơn.

—-

Ôn Dữu ngây người suy nghĩ, không hề nhận ra Trì Minh Tuấn bên cạnh Trần Tễ đang lơ đãng nghiêng đầu nhìn về phía cô. Sau đó cậu ta trợn tròn mắt quay đầu lại, dùng khuỷu tay khều vào cánh tay Trần Tễ, hạ giọng nói: “Cô gái sau lưng cậu đang nhìn cậu kìa.”

Trần Tễ nhướng mắt, lười biếng xoay xoay cây bút bi màu hồng trong tay: “Ồ.”

“Cậu chỉ phản ứng thế thôi à?” Trì Minh Tuấn không hài lòng với anh: “Tôi biết cậu đã quen với việc con gái nhìn mình rồi, nhưng cô gái sau lưng cậu rõ ràng khác hẳn những người trước đây.”

Trần Tễ liếc nhìn cậu ta, vẻ mặt như đang lắng nghe: “Khác thế nào?”

Trì Minh Tuấn cũng không biết phải nói thế nào. Cậu ta chỉ thấy Ôn Dữu có khí chất thanh tao dễ chịu, làn da trắng nõn, khuôn mặt nhỏ nhắn bằng bàn tay, sống mũi cao, đầu mũi nhỏ nhắn và thanh tú. Kết hợp với đôi mắt nai to tròn long lanh, vừa linh động vừa đáng yêu.

Cậu ta nghĩ một lúc, tóm tắt ngắn gọn: “Cô ấy cho tôi cảm giác đẹp một cách từ tốn.”

“…”

Đây là kiểu miêu tả gì vậy? Trần Tễ cong môi, không thèm để ý đến cậu ta.

“Tôi đang nói chuyện với cậu đấy.” Trì Minh Tuấn hạ giọng: “Lần trước cô ấy đã cùng Tống Ngôn Tĩnh đi ăn với bọn mình, cậu còn nhớ không?”

Trần Tễ hừ nhẹ một tiếng từ mũi: “Nhớ.”

Trì Minh Tuấn nghĩ đến một phần khung cảnh nhìn thấy khi ăn tối tối hôm đó, thở dài tiếc nuối: “Thật đáng tiếc.”

Trần Tễ liếc cậu ta một cái, hờ hững hỏi: “Sao vậy?”

Trì Minh Tuấn: “Ánh mắt cô ấy không tốt.”

Cậu ta không biết chuyện Trần Tễ đánh người ở phòng ký túc xá Tống Ngôn Tĩnh. Chỉ là con trai dù sao cũng hiểu con trai, Tống Ngôn Tĩnh không nổi tiếng bằng Trần Tễ ở trường, nhưng điều kiện của anh ấy cũng khá tốt, học ngành tài chính, có không ít nữ sinh theo đuổi anh ấy.

Trì Minh Tuấn và Trần Tễ đã nhiều lần bắt gặp cảnh Tống Ngôn Tĩnh được con gái tỏ tình ở dưới ký túc xá. Họ cũng âm thầm phê bình với cách anh ấy xử lý những lời tỏ tình này.

Thông thường, khi một chàng trai từ chối lời tỏ tình của một cô gái, sau đó tự nhiên sẽ không còn qua lại thường xuyên nữa. Trừ phi… cô gái vẫn chưa từ bỏ, chàng trai cũng nhận ra mình có cảm tình với cô gái sau này, rồi hai người bắt đầu mập mờ.

Nhưng Tống Ngôn Tĩnh thì không như vậy, anh ấy thuần túy là… Nói dễ nghe một chút là chàng trai ấm áp, tốt bụng và dễ tính. Nói khó nghe là một “máy điều hòa trung tâm”, tình cảm tràn lan mà không có chừng mực.

Anh ấy có thể làm bạn với những cô gái đã tỏ tình và bị anh ấy từ chối, cùng nhau chơi game, thậm chí… vào cuối tuần còn đi ra ngoài chơi cùng một nhóm người.

Về vấn đề này, người không có mối quan hệ tình cảm nào từ khi sinh ra như Trì Minh Tuấn không hiểu được lý do tại sao Tống Ngôn Tĩnh lại có thái độ hành động như vậy. Cậu ta rất tò mò liệu cách hành động của Tống Ngôn Tĩnh có phải là để câu cá lớn bằng cách dùng dây câu dài, hay đơn giản là bản tính của anh ấy có thể làm bạn với cả bạn gái cũ.

Mà tên của Ôn Dữu, cậu ta đã nghe bạn của Tống Ngôn Tĩnh nhắc đến vài lần, cũng biết mối quan hệ của họ và biết cô có ý với Tống Ngôn Tĩnh. Tuy nhiên, về việc Tống Ngôn Tĩnh có tình cảm nam nữ với cô hay không thì Trì Minh Tuấn không nhìn ra được.

Bởi vì Tống Ngôn Tĩnh đối xử rất tốt với hầu hết các nữ sinh trong trường.

Trần Tễ nghe vậy, liền chế giễu: “Cậu quan tâm đến họ quá ha.”

“…” Trì Minh Tuấn liếc anh: “Sao lời này của cậu nghe có vẻ hơi kỳ lạ nhỉ?”

Trần Tễ: “Cậu nghĩ nhiều quá rồi.”

Trì Minh Tuấn nhìn anh, một lần nữa cảm thấy phản ứng của anh không bình thường. Trước đây khi cậu ta nhắc đến những chuyện thị phi này, đừng nói Trần Tễ hỏi cậu ta tại sao, thậm chí anh còn chẳng thèm nhìn cậu ta.

Nghĩ đến đây, cậu ta tỏ ra như bỗng dưng ngộ ra, ghé vào tai Trần Tễ hỏi: “Không lẽ là cậu…”

Ánh mắt Trần Tễ lành lạnh, môi mỏng khẽ nhúc nhích: “Nói.”

“Cũng không thích hành vi của Tống Ngôn Tĩnh à?” Trì Minh Tuấn thì thầm.

Trần Tễ đẩy đầu cậu ta đang ghé lại gần, xì một tiếng: “Cậu đi khám não đi.”

“…”

—-

Tiếng chuông báo tan học vang lên, Ôn Dữu mới giật mình hoàn hồn…Hóa ra cô đã nhìn chằm chằm vào đỉnh đầu Trần Tễ cả nửa tiết học? Cô vội vàng dời mắt, thu dọn sách vở, bên tai vang lên giọng nói của Tống Ngôn Tĩnh: “Ôn Dữu, buổi trưa cùng đi ăn nhé?”

Ôn Dữu giật mình, suýt nữa không nhét được sách vào cặp.

Tống Ngôn Tĩnh nhíu mày, không khỏi suy nghĩ nhiều: “Hôm nay cậu cứ sao sao ấy?”

“…” Ôn Dữu ổn định tâm thần, ngước mắt nhìn anh ấy: “Chắc không được rồi.”

Tống Ngôn Tĩnh khẽ sững lại: “Cậu có hẹn rồi à?”

Ôn Dữu ừm một tiếng, ở nơi Tống Ngôn Tĩnh không nhìn thấy, giật nhẹ vạt áo của Trịnh Duyệt Chân. Mặc dù Trịnh Duyệt Chân không hiểu tại sao Ôn Dữu lại từ chối Tống Ngôn Tĩnh, nhưng cô ấy rất nhanh trí đã phản ứng lại: “Chiều nay bọn tôi hẹn nhau đi dạo phố, ăn trưa ở chỗ đi dạo.”

“Được rồi.” Tống Ngôn Tĩnh không còn cách nào khác: “Đi chơi vui vẻ nhé.”

Ôn Dữu gật đầu. Sau khi trò chuyện với Tống Ngôn Tĩnh vài câu, Ôn Dữu và Trịnh Duyệt Chân cùng nhau ra khỏi lớp học thì phát hiện Trần Tễ đã đi từ lâu.

Ôn Dữu và Trịnh Duyệt Chân không đi ăn trưa mà trực tiếp về ký túc xá. Trên đường về ký túc xá, Trịnh Duyệt Chân hỏi cô: “Sao cậu không đồng ý đi ăn cùng Tống Ngôn Tĩnh? Hai người các cậu cãi nhau à?”

Lúc đang học, cô ấy đã cảm thấy bầu không khí giữa hai người có hơi kỳ lạ.

Ôn Dữu: “Không có.”

Trịnh Duyệt Chân nghiêng đầu, nhìn bộ dạng hạ thấp mi mắt của cô, không chắc chắn hỏi: “Thật à?”

“Thật mà.”

Đại học Nam Thành có diện tích khá rộng, đi từ giảng đường về ký túc xá cần một khoảng thời gian. Cơn gió đầu mùa đông thổi lồng lộng, thổi tung những chiếc lá ngô đồng rụng hai bên đường, không ngừng rơi xuống.

Đi được khoảng mười mấy phút, lúc sắp đến dưới ký túc xá, một chiếc lá vàng úa rơi xuống trước mặt Ôn Dữu. Cô vô tình dẫm lên, nghe tiếng xào xạc.

“Chân Chân.” Ôn Dữu bỗng lên tiếng.

Trịnh Nguyệt Chân: “Hửm?”

Cô ấy cảm nhận được giọng điệu buồn bã của Ôn Dữu: “Sao vậy?”

Ôn Dữu đi chậm rãi về phía trước, im lặng một lúc rồi nói: “Tôi không muốn thích Tống Ngôn Tĩnh nữa.”

“Hả?” Trịnh Nguyệt Chân kinh ngạc, hỏi: “Tại sao?”

Ôn Dữu không nói gì.

Trịnh Nguyệt Chân chớp mắt: “Không phải, tôi không có ý đó. Chỉ là quyết định này của cậu quá đột ngột, khiến tôi rất bất ngờ.”

Dù sao tuần trước Ôn Dữu còn quyết định sẽ tỏ tình với Tống Ngôn Tĩnh.

“Cậu không phải vì những gì Hỉ Nhi nói hôm qua chứ?” Trịnh Nguyệt Chân hỏi.

Ôn Dữu lắc đầu: “Không phải.” Cô không thể vì những lời nhận xét khách quan của bạn bè mà từ bỏ một người mình đã thích mấy năm. Cô chỉ cảm thấy mệt mỏi, cũng cảm thấy bản thân đã thay đổi.

Thực ra lúc mới quen Tống Ngôn Tĩnh, Ôn Dữu đã biết anh ấy là người như thế nào. Cô thích anh ấy, có cảm tình với anh ấy cũng chính vì sự ấm áp và chu đáo của anh ấy.

Lần đầu tiên Ôn Dữu gặp Tống Ngôn Tĩnh là vào một buổi chiều tà không lâu sau khi lên lớp mười.

Không lâu sau khi nhập học, trường của Ôn Dữu tổ chức một kỳ thi kiểm tra đầu năm để xếp lớp.

Lần kiểm tra đó, Ôn Dữu thi rất tệ. Mẹ cô – Dư Trình Tuệ – là giáo viên toán của trường, dạy đúng lớp của họ. Vậy mà trong tất cả các môn học, điểm toán của cô là thấp nhất.

Sau giờ học tan trường, cô bị Dư Trình Tuệ gọi vào văn phòng.

Dư Trình Tuệ không hiểu sao điểm của con gái mình lại tụt dốc nhanh đến vậy. Trong bài kiểm tra có một số bài toán mà trước đây Ôn Dữu từng làm được, nhưng lúc đó cô đều làm sai.

Dư Trình Tuệ đã dùng giọng điệu nghiêm khắc dạy dỗ cô suốt gần nửa tiếng. Ôn Dữu ngoan ngoãn lắng nghe, hầu như không nói lời nào.

Nói đến mệt xong, Dư Trình Tuệ mới vẫy tay cho cô ra ngoài, tự mình suy ngẫm.

Khi bước ra khỏi văn phòng, mặt trời vừa lặn.

Nước mắt Ôn Dữu kìm lại suốt hai mươi phút bắt đầu trào ra từng giọt lớn. Trong lúc cô đang khóc, một bóng đen phủ xuống bên cạnh. Cô ngước lên với hai mắt đẫm lệ. Tống Ngôn Tĩnh đưa cho cô một gói khăn giấy: “Lau đi?”

Ôn Dữu do dự đưa tay ra, lau khô nước mắt rồi nhìn anh ấy. Lúc ấy ánh hoàng hôn rực rỡ chiếu xuống đỉnh đầu anh ấy, tôn lên khuôn mặt tuấn tú, ngây ngô và thanh tú của anh ấy.

Từ đó trở đi, trong lòng Ôn Dữu đã gieo một hạt mầm, và nó đã từ từ nảy mầm.

Thời cấp ba, cô và Tống Ngôn Tĩnh không gặp nhau nhiều. Hai người không học cùng lớp, chỉ thỉnh thoảng gặp nhau ở hành lang rồi chào hỏi.

Ôn Dữu thường xuyên nghe thầy cô và bạn bè nhắc đến anh ấy, nói rằng anh ấy lại đứng nhất khối môn toán, nói rằng có nữ sinh trong trường tỏ tình với anh ấy nhưng anh ấy đã từ chối đối phương… rất nhiều, rất nhiều chuyện khác.

Mỗi khi các bạn cùng lớp nhắc đến anh ấy, Ôn Dữu đều dỏng tai lắng nghe.

Trong thời học cấp ba là thời điểm mới biết yêu, Ôn Dữu có tính cách hiền lành và điềm đạm, là đại diện cho học sinh ngoan ngoãn ở trường, không làm bất kỳ điều gì ngoài việc học hành, nhưng điều này không có nghĩa là cô không hiểu rõ tình cảm của mình đối với Tống Ngôn Tĩnh đồng nghĩa với điều gì. Cô biết rất rõ rằng mình thích Tống Ngôn Tĩnh.

Khi tốt nghiệp trung học, một bạn nữ rất thân biết được tâm tư của cô, nên đã đặc biệt sắp xếp cho cô và Tống Ngôn Tĩnh trao đổi thông tin liên lạc trong một buổi tụ tập.

Từ đó, hai người mới bắt đầu liên lạc nhiều hơn.

Trong hơn một năm ở Đại học Nam Thành với Tống Ngôn Tĩnh, Ôn Dữu thường xuyên có cảm giác lo được lo mất. Cô có thể cảm nhận được Tống Ngôn Tĩnh có chút thiện cảm và đặc biệt với mình, cũng chính vì hai điểm này khiến cô mãi không quyết định được có nên từ bỏ việc thích người này hay không.

Nhưng một loạt những chuyện xảy ra gần đây khiến Ôn Dữu nhận ra rằng cô không nên tiếp tục do dự như vậy nữa. Hoặc là cô sẽ tỏ tình với Tống Ngôn Tĩnh như Trịnh Nguyệt Chân đã nói, cầu một kết quả. Hoặc là trực tiếp từ bỏ, không thích anh ấy nữa.

Ôn Dữu đã nghĩ đến việc tỏ tình, nhưng những lời của Phùng Hân Mạn nói hôm qua đã khiến cô tỉnh ngộ. Cô và Tống Ngôn Tĩnh quen nhau lâu như vậy, tình cảm của cô cũng đã biểu lộ rõ ràng như vậy. Nếu Tống Ngôn Tĩnh thực sự muốn ở bên cô, thì họ đã sớm ở bên nhau rồi.

Sau khi cân nhắc, Ôn Dữu theo thói quen muốn chọn phương án bảo thủ.

—-

“Vậy thì vì cái gì?” Trịnh Nguyệt Chân nhìn khuôn mặt nghiêng nghiêng thanh thoát của cô, tò mò hỏi.

Ôn Dữu thu hồi những suy nghĩ mông lung, khẽ đáp: “Tôi cũng không biết. Tôi chỉ cảm thấy nên từ bỏ thôi.”

Trịnh Nguyệt Chân hơi sững sờ, do dự hỏi: “Không định thử lần cuối cùng sao?”

“Không đâu.” Ôn Dữu thực ra là một người đã quyết định thì rất khó thay đổi ý kiến: “Tôi muốn cho bản thân một chút thể diện.”

Trịnh Nguyệt Chân tỏ ra đã hiểu: “Tôi ủng hộ cậu. Sau này sẽ không tác hợp cho hai cậu nữa.”

Để tránh cho Ôn Dữu chìm đắm trong tâm trạng buồn bã, cô ấy kéo cánh tay Ôn Dữu, cười hì hì nói: “Đàn ông hai chân nhiều như sao trên trời, chúng ta về ký túc xá rồi bảo Hỉ Nhi gửi WeChat của Hứa Thanh Dực cho cậu.”

“…”

Ôn Dữu dở khóc dở cười: “Có phải là quá nhanh rồi không?”

“Sao lại quá nhanh chứ?” Trịnh Nguyệt Chân liếc nhìn cô, bảo: “Tôi còn thấy chậm nữa là. Ngoài Hứa Thanh Dực ra, tôi còn thấy bên Kỹ thuật thông tin có một anh chàng đẹp trai nữa…”

Hai người nói nói cười cười trở về ký túc xá.

Về đến ký túc xá, Mẫn Hỉ Nhi vẫn chưa về. Trịnh Nguyệt Chân đã nhắn tin cho cô ấy trong nhóm ký túc xá, giục cô ấy về sớm để đi dạo phố.

Ôn Dữu mở nhóm xem qua cuộc trò chuyện của hai người, sau đó mở hai tin nhắn chưa đọc mà Trần Tễ đã gửi cho cô mười phút trước. Một tin là ảnh chụp cây bút bi màu hồng mà cô cho anh mượn, một tin là: [Quên trả bút cho cậu.]

Ôn Dữu suy nghĩ một lát, rồi nói: [Không cần trả lại đâu.]

Trần Tễ: [?]

Ôn Dữu: [?]

Trần Tễ: [Tránh tôi à?]

Ôn Dữu: [Tôi không có.]

Cô tuyệt đối không thừa nhận.

Trần Tễ: [Được thôi, vậy chiều ra ngoài làm buổi hẹn nhé.]



 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play