Dương Thụ không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào Lạc Thiên Duệ. Cậu mạnh tay rót mấy chén linh tuyền thủy xuống, đôi mắt của Lạc Thiên Duệ dần hồi phục một chút màu lam, nhưng rồi lại từ từ phai màu… Vòng tuần hoàn lặp lại, đôi mắt một lần nữa biến thành màu trắng, nhưng lần này không phải xám trắng, mà là ngân bạch.
Khi đôi mắt hoàn toàn biến thành ngân bạch, Lạc Thiên Duệ ngây dại nhìn lên nóc nhà.
Ngôi nhà gỗ tĩnh lặng đáng sợ, Dương Thụ không dám xác định Lạc Thiên Duệ lúc này là người hay là tang thi. Nếu là tang thi, có lẽ sau một thời gian nữa, hắn sẽ lao vào tấn công cậu, tay chân phế không phế cũng không quan trọng.
Dương Thụ nhìn chằm chằm vào gương mặt tái nhợt, tinh xảo của Lạc Thiên Duệ đến mức hơi thất thần. Nếu Lạc Thiên Duệ thật sự là tang thi, giờ phút này cậu tuyệt đối có thể cắn một miếng thịt lớn.
Thời gian trôi qua rất lâu, Lạc Thiên Duệ vẫn không phản ứng. Dương Thụ cảm thấy cánh tay mình nặng trĩu.
Bỗng dưng, đôi mắt ngân bạch đó chuyển hướng nhìn hắn. Dương Thụ lập tức trở nên nghiêm túc, suýt nữa giơ rìu lên để chém.
Lạc Thiên Duệ khẽ rung rung môi, trên đó còn vết máu khô, thanh âm khàn khàn nói: “Cảm ơn.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT