Tiễn các bác gái nhiệt tình đi rồi, trời cũng đã tối. Trong khu phố chỉ còn lại tôi và Khúc Hoài. Vì xe máy điện của tôi hết điện, hai chúng tôi mỗi người một xiên kẹo hồ lô, vừa ăn vừa đi bộ về nhà.
"Ngọt không?" Tôi hỏi.
Anh ấy gật đầu. "Ngọt, cô thích ăn đồ ngọt à?"
Tôi lắc đầu. "Không thích, nhưng cuộc sống khó tránh khỏi những lúc không như ý, nên phải ăn chút đồ ngọt để xoa dịu."
Khúc Hoài cười. "Cô thật thú vị."
Hì hì, tôi đương nhiên thú vị. Nhân lúc trời tối vắng người, tôi đưa tay ra, lần này Khúc Hoài rất tự giác nắm lấy.
"Mạnh Phồn Tinh, tại sao cô lại nói trước mặt mọi người tôi là bạn trai của cô?"
"Cô không sợ người khác sau lưng bàn tán về cô sao?"
Tôi giơ bàn tay mười ngón đan xen, lắc lư. "Anh vốn dĩ là bạn trai của tôi mà, miệng mọc trên người họ, họ muốn nói gì thì nói."
"Hơn nữa hôm nay dù bạn trai tôi là người khác, họ vẫn sẽ bàn tán như thường."
Bà tám là bản tính của con người, huống hồ là các bác gái ở độ tuổi này.
Khúc Hoài dừng lại một chút. "Vậy thì khác, tôi là người què, bị tàn tật."
Nghe vậy, tôi rất không đồng tình. "Anh tàn tật? Tôi còn tàn tật hơn. Tôi bị bệnh về mắt, cận thị nặng! Chỉ là tôi đeo kính áp tròng, anh không nhìn ra thôi."
Nói xong, tôi lại chỉ vào chân anh ấy. "Anh gọi đây là què à? Cùng lắm là đi khập khiễng thôi."
"Mà nói đi cũng phải nói lại, lúc nãy anh cố tình đi khập khiễng như vậy trước mặt họ đúng không?"