Kinh Miểu không nghĩ tới cậu sẽ dùng cách này để biết được quá khứ của Tân Tranh. Cậu đang cùng Tân Tranh lục tung giấy tờ xuất ngũ năm đó, trong đống sách giấy lộn xộn đầy trên đất lộ ra một góc ảnh màu sắc chói mắt, cậu nhanh tay nhặt lên, đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy Tân Tranh hai mươi tuổi.
Trong ảnh, thanh niên tươi cười xán lạn cạo đầu ba phân, nhìn qua ảnh cũng có thể thấy rõ da thịt bị gió cát nhuộm thành màu nâu vàng mang theo sự ấm áp thô ráp, trên sống mũi cao vút mơ hồ nhìn thấy dấu vết mồ hôi trong suốt, dưới đuôi lông mày sắc bén là một đôi mắt đen nhánh sáng đến khó tin, thần sắc không chút thể che dấu được khí chất Alpha trẻ tuổi như mãnh thú sắc bén cùng sự kiêu ngạo.
Nhưng cố tình anh lại có một đôi mắt cười với cái má lúm thật sâu, răng nanh dưới ánh mặt trời chói chang trắng như tuyết lấp lánh, xóa mờ cảm giác xa lạ khó gần trong ngũ quan sắc bén, có loại ma lực hấp dẫn người khác không tự chủ được cười lên theo anh.
Bức ảnh khiến Kinh Miểu bị thanh niên anh tuấn có nụ cười rạng rỡ làm cho đỏ mặt. Ngao ngao ~ quả nhiên trước đây anh là một soái ca dương quang xán lạn...
Cậu trộm liếc mắt nhìn người yêu đang nhíu mày thở dài bên cạnh, lại nhịn không được nhìn Alpha trẻ tuổi trong ảnh đang cười lộ ra hàm răng trắng bóc, trong lòng tự nhủ hiện tại vẫn rất đẹp trai, nhưng luôn cảm thấy có chỗ nào đó không giống —— nói như thế nào đây, Tân Tranh trước kia tựa như dã thú chưa bao giờ bị thuần phục lộ ra sự ngây ngô xen lẫn kiêu ngạo nồng đậm, cho đến lần đầu tiên cậu nhìn thấy anh ở quán bar với bộ quần áo da trên người, cảm giác như trên người đối phương thể hiện ý "đến thuần phục tôi đi" làm cho người ta cảm thấy dù có bị cắn cũng muốn thử làm thân.
Lúc trước cũng chính là do tín hiệu vừa nguy hiểm vừa mê người này khiến cho cậu nóng lòng muốn tiếp cận Tân Tranh, giống như đứa nhỏ được nuôi trong nhà kính được bảo vệ kỹ càng lần đầu tiên nhìn thấy mãnh thú dã tính chưa phai uy phong lẫm liệt, dù sợ hãi nhưng vẫn nhịn không được mê muội mà vươn tay —— đối phương lại ngoài dự đoán cọ cọ lòng bàn tay mình.
Lần đầu tiên gặp mặt, Tân Tranh nghiêm túc lịch sự nở một nụ cười xán lạn đến gần cậu, Kinh Miểu lập tức không còn e ngại nữa. Tiểu thiếu gia được nuông chiều từ trước đến nay chưa từng có thứ gì mình muốn mà không chiếm được, lúc ấy đã hạ quyết tâm, vô luận dùng thủ đoạn gì cũng nhất định phải biến người giao diện lạnh lùng boy nhưng cười lên lại thành thân thiết dính người boy này thành của mình.
Được rồi, mặc dù một khóc hai quậy phá trói người vào tay thật sự không vẻ vang cho lắm, nhưng Tân Tranh không phải vẫn ở lại bên cạnh cậu sao, còn mang thai đứa nhỏ của cậu... Lúc này cậu cuối cùng cũng có chút tâm tình ngọt ngào kiêu ngạo, nhổm lên ôm eo Tân Tranh còn chưa có biến đổi rõ ràng, nhẹ nhàng xoa xoa cơ bụng mềm mại ấm áp của đối phương, luôn cảm thấy mình mơ hồ sờ được một chút độ cong nhô lên.
Tân Tranh nhẹ nhàng vỗ mu bàn tay cậu, đối với người bạn trai ngây thơ gần đây vô cùng nhiệt tình xoa bụng anh bất đắc dĩ nói:
"Tạm thời đừng dính anh được không cục cưng, chờ anh tìm được cái bảng giám định kia, em muốn ôm bao lâu thì ôm có được không?"
Kinh Miểu ngửi thấy mùi rượu nồng đậm sau gáy Tân Tranh, luôn cảm thấy mùi pheromone của đối phương giống như càng ngày càng ôn hòa dịu nhẹ, cũng không biết có phải là tác dụng tâm lý hay không, luôn cảm thấy từ sau khi Tân Tranh tiêm hormone Omega, hay sau khi mang thai vốn đã không còn gây chiến người khác, pheromone cũng bớt gay gắt hơn.
Trước kia cậu cứ dính lấy Tân Tranh một lúc lâu khó tránh khỏi bị hun cho nước mắt lưng tròng, bây giờ thoải mái ôm cả ngày cũng không thấy khó chịu, cũng không chảy nước mắt. Kiêu ngạo đến mức cậu hận không thể mỗi ngày đều treo trên người Tân Tranh khoe khoang. Tân Tranh cũng lười nói, lúc không có việc gì thì xoa xoa tóc cậu tùy ý cậu, trên mặt ba phần bất lực bảy phần chiều chuộng.
À, đúng rồi! Đây chính là điểm không giống. Tân Tranh hiện tại làm cho người ta có cảm giác rộng lượng lại trầm ổn, tính tình tốt đến không chịu nổi, giống như không có chuyện gì là không thể bao dung, so với lúc còn trẻ dịu dàng hơn rất nhiều, hình như đã hoàn toàn biến thành loại hình nuôi dưỡng trong nhà —— nghĩ tới đây, da mặt mỏng manh của Kinh Miểu không khỏi đỏ lên, nhớ tới chính mình hình như vừa khóc vừa chơi đem Tân Tranh cứng rắn mài thành như bây giờ, thật sự không nên vì chuyện biến Tân Tranh trở nên dịu dàng mà kiêu ngạo.
Nhưng... Cậu cúi đầu nhìn lại anh chàng đẹp trai ngây ngô trẻ tuổi trong ảnh, nghĩ có thể làm cho Tân Tranh như vậy biến thành người đàn ông thành thục săn sóc trong lòng mình, dù thế nào cũng nên cho phép cậu có chút cảm giác thành tựu nho nhỏ.
"Được rồi, tìm thấy rồi!...... Chờ đã, em đang xem cái gì vậy?"
Niềm vui sướng trong giọng nói của Tân Tranh thoáng chốc lại vì thẹn thùng mà nhỏ dần, nhưng cũng không đưa tay đến cướp ảnh, chỉ là tránh vòng tay Kinh Miểu trên eo mình, giống như bỗng nhiên có chút lo lắng.
Kinh Miểu không chịu buông tha lại ôm trở về, cọ cọ vào trong hốc vai Tân Tranh làm nũng:
"Sao lại không được nhìn chứ? Trước giờ anh chưa bao giờ cho em xem những ảnh chụp này cả..."
Thật ra lời này của cậu giống như đang đòi hỏi. Tân Tranh quả thật chưa từng chủ động nhắc tới mình trước kia làm gì, thế nhưng phong cách làm việc thật sự lỗi lạc, mấy xấp túi tài liệu giấu ảnh vẫn thoải mái bày ở trong tủ sách, nếu Kinh Miểu thật sự tò mò tùy thời có thể lật xem.
Cậu chẳng qua là thừa nước đục thả câu muốn Tân Thanh dỗ dành cậu mà thôi —— quả nhiên, Tân Tranh có chút luống cuống sờ sờ gáy, giọng nói bất đắc dĩ lại xấu hổ nói:
"Cũng không phải muốn giấu em, nhưng cái này cũng không có gì đẹp..."
Nhìn đôi mắt đen nhánh lấp lánh của bạn trai nhỏ chăm chú nhìn chằm chằm anh không buông, Tân Tranh hiếm khi cảm thấy trên mặt có chút nóng lên, nói chuyện cũng trở nên mơ hồ:
"Chính là... Aiz, chính anh cũng không dám nói, dù sao cũng coi như đã từng nghiêm túc rèn luyện ba năm, nhưng hình như cũng chưa từng để lại ấn tượng men lỳ gì trong mắt em... Mà em còn không biết xấu hổ hỏi anh? Bây giờ anh không dám nhìn ảnh nói thế nào cũng có phần trách nhiệm của em trong đó."
Tân Tranh vừa nói xong rốt cục tìm được điểm đột phá, thuận thế nhéo nhéo hai má Kinh Miểu gần đây có đầy đặn hơn một chút, trong giọng nói toát ra ý cười xoay chuyển tình thế.
Kinh Miểu bị anh trêu chọc như vậy thì không còn ý muốn làm nũng nữa, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng buông ảnh xuống không nói lời nào.
Đúng rồi... Để Tân Tranh bị mình làm cho mang thai nhìn bộ dáng thanh xuân trước kia của bản thân, hình như là có chút tổn thương lòng tự trọng của Alpha nhỉ? Cậu cắn môi nghẹn hồi lâu, khéo léo đổi đề tài
"Vậy lúc trước sao anh lại xuất ngũ?"
Thân thể Tân Tranh cứng ngắc một lát, sờ sờ mái tóc mềm mại bồng bềnh của bạn trai:
"Vậy phải đợi anh đi tìm bác sĩ đã khai đơn giám định cho anh hỏi một chút mới biết được."
- -----
"Vừa mới định khen nhóc thối mấy năm nay trưởng thành không ít, vậy mà lại làm loạn hơn trước."
Người đàn ông trước mặt có khí chất nồng đậm của cán bộ lão thành hận rèn sắt không thành thép cầm báo cáo chuẩn đoán được cuộn tròn gõ lên đầu Tân Tranh một cái, Tân Tranh cũng không hề lẩn trốn, chớp chớp mắt coi như không có gì, chờ vị bác sĩ có quen biết với anh đứng dậy tìm hồ sơ.
Kinh Miểu từ lúc vào cửa nhìn thấy bác sĩ trung niên hai bên tóc mai đã điểm bạc nhưng vẫn uy nghiêm như thời trẻ thì nín bặt, cho đến bây giờ mới dám tiến lại gần thì thào cùng Tân Tranh:
"Anh quen vị bác sĩ này sao? Trước kia làm loạn là... Đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Tân Tranh thoải mái trả lời, tựa như cũng đang nói cho bác sĩ nghe:
"À, trước kia tính tình của anh tương đối thẳng thắn, trong tiểu đội của anh đều là Alpha, có đôi khi khó tránh khỏi xảy ra vài chuyện xung đột về thể xác... Tóm lại năm đó cũng không ít lần tới làm phiền bác sĩ ——"
"Còn không phải vì anh đến kỳ dịch cảm không chịu dùng thuốc ức chế! Đánh nhau bị thương phải đến chỗ tôi dưỡng bệnh, dưỡng xong đi chịu phạt xong lại phải tới nằm vài ngày, tôi còn nghĩ là anh cố tình gây phiền toái cho tôi."
Cầm một cái túi hồ sơ cũ đã có chút mục nát ở góc ngồi trở lại vào bàn, bác sĩ không chút khách khí cắt ngang lời nói của Tân Tranh, nhíu mày đánh giá qua lại vài vòng giữa Tân Tranh và Kinh Miểu, giống như vẫn chưa thể chấp nhận được sự thật, thở dài tiếp tục nói:
"Sau khi anh đi tôi vất vả lắm mới có thể bình yên được vài năm. Kết quả vừa tới liền nói với tôi một Alpha thuần không thể thuần hơn mang thai, anh...đúng là ——"
Mặc dù trong miệng còn đang trách móc Tân Tranh, ánh mắt tinh tường của người đàn ông lớn tuổi lại cùng Kinh Miểu nhìn nhau chốc lát, Kinh Miểu ý thức rõ ràng mình ở trong mắt đối phương chính là một nhóc con yếu đuối, trong mắt đối phương vừa không tín nhiệm đối với mình, còn có khiếp sợ phức tạp, vừa tiếc thương vừa thất vọng, cậu chưa từng nhìn thấy người thân của Tân Tranh, lại ở trước mặt người giống như trưởng bối của Tân Tranh lần đầu tiên cảm nhận được sự quẫn bách như gặp cha mẹ —— nhất là đối phương còn dùng vẻ mặt "Chỉ với bộ dáng này của cậu mà làm con tôi mang thai được?" như vậy nhìn cậu, hốc mắt cậu nóng lên, lúng túng không dám ngẩng đầu.
Tân Tranh yên lặng nắm lấy tay cậu, ngẩng đầu lên thẳng thắn trả lời:
"Được rồi được rồi, đối tượng của cháu da mặt mỏng, bác cũng đừng dọa em ấy, mắng mình cháu là được rồi —— nhưng mà đúng là vậy, bác mắng cháu cũng vô dụng? Còn không bằng cho cháu xem báo cáo kiểm tra sức khỏe "lần đó", khi đó bác còn chưa trả lời rõ ràng, hôm nay dù có chuyện gì cũng phải cho cháu một đáp án rõ ràng chứ?"
Từ miêu tả của bác sĩ, Kinh Miểu rốt cục cũng hiểu được chuyện hai người này vòng vo ậm ờ là chuyện gì. Chính xác Tân Tranh không phải xuất ngũ theo cách bình thường. Tiểu đội của anh toàn bộ là Alpha biên chế, thường xuyên được phái đi làm một số nhiệm vụ cường độ cao mà Beta không thể đảm nhiệm được. Nhiệm vụ cuối cùng của Tân Tranh chính là phá hủy một cơ sở nghiên cứu thuốc sinh học bị cấm nào đó, khi lẻn vào không may bị người mai phục sẵn tiêm một liều thuốc lạ vào trong cơ thể, trên đường được cứu trở về liền trực tiếp hôn mê bất tỉnh, liên tục sốt cao mất nước một tuần, nhưng lại không tra ra được bệnh gì hay nhiễm trùng ở đâu, nửa cái mạng cũng bị giày vò, vất vả dưỡng bệnh trở về thì cả thể chất lẫn nồng độ Pheromone cũng hạ thấp đột ngột, nhưng thật sự không thể kết luận được mắc chứng bệnh gì, lúc này mới không thể không lấy một lý do miễn cưỡng "bệnh đặc thù" làm lý do xuất ngũ cho anh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT