Ta cung cấp sự che chở miễn phí cho họ, không ng/ược đ/ãi họ, chỉ cần họ ưng thuận, muốn ở bao lâu thì cứ ở bấy lâu.

Nhưng chỉ có một yêu cầu nhỏ, đó là sau này nếu họ đạt được thành tựu rồi thì không được trả thù ta.

Ta cố gắng đạt được sự đồng thuận như vậy với bốn người bọn họ.

Kỳ Thanh đã đồng ý, Yên Kiêu cũng đồng ý.

Nhưng Ôn Ngôn và Ngụy Lễ thì lại hơi bất đồng ý kiến.

Ôn Ngôn tỏ vẻ như rất ngây thơ, hỏi ta: "Vậy ta có thể lấy roi quất ngươi không? Sẽ không đau lắm đâu, giống như lực đánh của ngươi lúc trước vậy đó."

Lúc hắn nói lời này, ngay cả ánh mắt của Yên Kiêu cũng lộ vẻ háo hức muốn thử.

Hai bên trán ta giật giật, nén giận trả lời: "Không được, ta sẽ đánh trả."

Đóng vai "b/ạo d/âm" thì sẽ phụt cười vì không nghiêm túc nổi, còn đóng vai "kh/ổ d/âm" thì sẽ đánh trả, đây là số phận của ta, ta chỉ thích hợp đóng vai "đồ ng/u" thôi.

Ôn Ngôn và Yên Kiêu lại càng hưng phấn hơn: "Vậy thì trói lại đi!"

Ta nóng ruột đến nỗi đập mạnh tay lên bàn, khiến bàn tay cũng đỏ bừng lên: "Câm miệng, chuyện này ấy hả, các ngươi đừng hòng."

Ngụy Lễ đỡ lấy bàn tay đang đập bàn liên tục của ta, giọng điệu tràn ngập sự khó hiểu.

"Hả? Như vậy cũng là ngược đãi sao? Ta cảm thấy cũng ổn mà, giống như cào ngứa vậy, thoải mái lắm."

Mọi người đều khiếp sợ nhìn Ngụy Lễ.

"Nếu bọn họ đều không muốn, vậy thì ta không cần tranh giành nữa, ngươi quất ta đi, ta sẵn lòng."

Ơ kìa, sao trong phòng này còn một người diễn đến nỗi “phim giả thành thật” luôn rồi?

Ta rút tay ra, nhìn Ôn Ngôn, rồi lại nhìn Ngụy Lễ, muốn nói lại thôi, muốn thôi nhưng rồi vẫn nói: "Hai người các ngươi..."

Bốn người họ lập tức đồng thanh nói: "Câm miệng!"

Trong cái thể loại truyện như này mà các ngươi cũng để ý đến xu hướng tính dục nữa à.

10.

Sau khi thống nhất với nhau, chúng ta tiến vào giai đoạn chung sống hòa bình.

Lúc ta nhàm chán thì sẽ tìm đến bọn họ để chơi đấu địa chủ, chơi mạt chược, đổ xúc xắc.

Thậm chí ta còn bày cho họ chơi trò "giải mã án mạng theo kịch bản", rồi cứ thế ngắm bốn mỹ nhân cùng nhau biểu diễn.

Ngụy Lễ không am hiểu về trò này, mỗi lần hắn thua, trên khuôn mặt bướng bỉnh khó dạy bảo kia đều sẽ lộ vẻ uể oải.

Mặt mày gục xuống, môi mỏng khẽ mím lại, con ngươi nhạt màu cứ như đang giãy giụa vì thống khổ.

Nhưng chỉ cần ta nhìn hắn, hắn sẽ lập tức nở nụ cười, cả người như đắm chìm trong nắng xuân, mang một vẻ đẹp rất kiên cường.

Vì khuôn mặt và dáng người này của hắn, mỗi lần ta dán giấy lên mặt hắn, ta đều sẽ tốt bụng an ủi hắn một phen.

"Mỗi người đều có lĩnh vực mình am hiểu và không am hiểu, đây chỉ là một th/ất b/ại bé nhỏ không đáng kể trong cuộc đời ngươi, ngươi đã hoàn hảo lắm rồi, dù sao cũng phải chừa chút đường sống cho người khác chứ."

Khóe miệng Ngụy Lễ hơi cong lên, cúi đầu để ta có thể với tới trán hắn, lông mi hơi cụp xuống, khẽ ừm một tiếng.

Ngoan ngoãn đến mức làm người ta đau lòng.

Khi ấy, ba người còn lại sẽ dùng ánh mắt "một lời khó nói hết" để nhìn ta, lúc đầu ta cũng không hiểu, cho đến khi hướng đi của trò chơi bắt đầu trở nên rối tinh rối mù.

Ôn Ngôn và Yến Kiêu cũng bắt đầu thua, mà cách thua còn rất vụng về nữa, sau khi thua thì sẽ đưa tờ giấy vào tay ta với ánh mắt sáng quắc.

Bấy giờ ta mới nhận ra có thể họ đang ganh đua xem ai ph/ế hơn.

Ta cắt những tờ son giấy thành hình đóa hoa, in một mảng nhỏ màu đỏ hồng lên trán Kỳ Thanh, sau đó trưng ra vẻ mặt sùng bái trong khi vỗ tay khen hắn.

"Thanh Thanh thật là lợi hại! Lần nào cũng thắng hết, thưởng một đóa hoa nho nhỏ!"

Vành tai Kỳ Thanh ửng đỏ, vờ tỏ vẻ lạnh lùng cao ngạo nhằm che giấu sự thẹn thùng bên trong, ngẩng đầu ngạo nghễ nhìn bọn ta: "Cũng bình thường thôi."

Sau đó hắn thua n/át b/ét, bị Ngụy Lễ vả bôm bốp vào mặt.

Ngụy Lễ cứ như đã hóa thân thành Thần Bài, cả đám người ở đây hợp sức gi/an l/ận mà cũng không thắng được hắn.

Đúng là biết diễn ghê.

Ngụy Lễ à, giải Oscar nợ ngươi một pho tượng vàng.

11.

Theo lý mà nói thì đây là nhà ta, thế thì người chiếm vị trí chủ đạo hẳn phải luôn là ta mới đúng.

Nhưng một sự cố bất ngờ đã khiến vị thế như trung tâm vũ trụ của ta bỗng chốc tụt dốc không phanh.

Tuy ta cũng không che giấu gì mấy, nhưng việc bị vạch mặt bất thình lình vẫn khiến ta rất bất ngờ.

Đứa con trai của tiểu thiếp vốn bị mẫu thân ta c/ầm t/ù đã trốn ra được, hoảng loạn không nhìn đường, chạy lung tung khắp nơi, cuối cùng xông vào viện Tuất Nhạc.

Huynh ấy túm ống tay áo ta, quỳ gối trước mặt ta, mái tóc đen nhánh xõa xuống như thác đổ: "Không phải muội thèm muốn ta hay sao? Ta dâng hết cho muội, chỉ cần muội có thể đưa ta rời khỏi chỗ này."

Ta nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đẹp đến mức khó phân biệt giới tính của huynh ấy, khước từ: "Thôi đừng, ta không có hứng thú."

Huynh ấy híp híp mắt, bỗng nhiên khẳng định chắc nịch: "Ngươi không phải tiểu muội, ngươi là ai?"

Bốn người bên nhóm Kỳ Thanh đều nhìn sang đây, ta gân cổ lên cố gắng chống đỡ: "Huynh nói hươu nói vượn gì đó? Sao ta lại không phải?"

"Vậy ngươi nói đi, trên mông ta có bao nhiêu nốt ruồi, đừng có nói là ngươi không biết, lúc đến chỗ mẫu thân, ngươi đã từng đếm rồi!"

Sao trong truyện có thể ghi số lượng nốt ruồi của ngươi được?

Ta hoảng loạn đoán bừa một con số, giả vờ hùng hổ hô to "Sáu."

Ánh mắt huynh ấy lập tức trở nên rét lạnh: "Sai rồi, trên mông ta không có nốt ruồi."

Bốn người nhóm Kỳ Thanh đã xúm lại đây, biện bạch giùm ta: "Nàng ấy chính là tiểu muội của ngươi, chúng ta vẫn luôn ở chung với nhau, có thể làm chứng cho nàng ấy."

"Các ngươi chứng minh bằng cách nào?"

Kỳ Thanh đặt tay lên vai ta: "Nói cho hắn biết, lúc ở trên giường ngươi thích bọn ta gọi ngươi là gì nhất?"

Ta không hề do dự, buột miệng thốt lên: "Thê chủ."

Kỳ Thanh kề sát vào tai ta cười khúc khích, nói với giọng trầm thấp: "Sai rồi, nàng ta không bao giờ cho bọn ta lên giường." 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play