Sáng sớm hôm sau, ta thấy nhà mình bị khám xét.
Ta ngồi xổm trên bậc thang, nhìn quan binh ném mấy món đồ đẹp đẽ, quý giá, xa hoa và lãng phí ra ngoài, hết món này đến món khác.
Giữa sân, một thái giám cầm gia phả đọc tên, đọc đến ai thì tặng người đó một “gói quà đầu thai”, khung cảnh cực kỳ đẫm m/á/u.
Mùi tanh như sắt rỉ quanh quẩn nơi chóp mũi càng lúc càng nồng nặc, khiến ta hơi choáng đầu hoa mắt, tay chân rét buốt.
Ta đứng lên, trước mắt bỗng tối sầm, suýt thì ngã nhào.
Ngụy Lễ xuất hiện trước mặt ta gần như chỉ trong nháy mắt, đưa tay ôm để ta nhẹ nhàng dựa vào lồng ngực hắn. Ta ngửi được hương cây cỏ dịu nhẹ trên người hắn, giúp xua đi cái mùi mãi không tan kia.
"Còn ổn không?"
Ta đang định nói gì đó thì eo lại bị một bàn tay ôm lấy, dứt khoát kéo ra khỏi vòng ôm của Ngụy Lễ.
"Vết thương chưa lành thì đừng có động tay động chân." Kỳ Thanh đang cười, nhưng ánh mắt lại hơi bất thiện.
Trong lúc Kỳ Thanh và Ngụy Lễ đang giằng co trong im lặng, Yên Kiêu lại sấn đến đây: "Làm Thái tử phi của ta đi, thấy sao?"
Ôn Ngôn đứng ra nói: "Không được à nha, ta đã tính rồi, bát tự của các ngươi không hợp."
Ta ch/ế/t lặng đứng yên tại chỗ, cảm thấy họ vẫn ồn ào như xưa.
Mọi người tiếp tục lâm vào thế giằng co, và người phá vỡ tình thế bế tắc này là thứ huynh của ta. Huynh ấy buộc mái tóc đen của mình lên, đội mũ rơm trên đầu, dẫn một chiếc xe ngựa đến, nhìn ta từ xa: "Đi thôi."
Tay Kỳ Thanh bỗng siết chặt, chất vấn: "Các ngươi định đi đâu?"
Ta bình tĩnh kéo tay hắn ra: "Đã quên nói với các ngươi, phụ thân ta bị vô sinh."
Gia đình nguyên chủ toàn là b/om m/ìn như vậy, dù sao ta cũng phải tự cứu mình, ta không chỉ xóa tên mình khỏi gia phả, mà còn di dời được một mớ tài sản, đủ cho ta sống dễ chịu nửa đời sau.
Thứ huynh hỏi ta: "Không dẫn bọn họ theo hả?"
Ở đây cũng chỉ có thứ huynh là không biết gì cả, ngày nào cũng chỉ nghĩ đến dầu hoa quế của huynh ấy.
Ta đứng trên xe ngựa, đưa tay chỉ vào từng người một: "Thái tử, Tướng quân, Quốc sư, không có người nào là có thể đi cùng ta hết."
"Còn người kia, ngày nào cũng bị kẻ khác đ/uổi gi/ết, càng không thể dẫn theo."
Mấy người mà lúc nãy còn đang giằng co, giờ lại đột nhiên trở nên ăn ý.
Cánh tay dài của Ngụy Lễ duỗi ra, dứt khoát khiêng ta xuống khỏi xe ngựa, rồi không chờ cho ta giãy giụa, Yên Kiêu đã móc một bó dây đỏ ra.
Ôn Ngôn cực kỳ tự nhiên tiếp nhận ta rồi trói ta lại.
Còn Kỳ Thanh thì đưa tay, nhẹ nhàng bịt miệng ta lại, nốt ruồi lệ nơi đuôi mắt lộ chút vẻ tà/n b/ạo.
"Thê chủ à, trẻ hư không nghe lời thì phải chịu phạt."
20.
Địa vị đảo ngược, bây giờ người bị nhốt trong viện Tuất Nhạc lại là ta.
Lần này thì ta hoảng sợ thật sự.
Chỉ có thứ huynh vẫn giữ sắc mặt ung dung thoải mái: "Muội sợ gì chứ? Cùng lắm thì muội buôn thân bán sắc hầu hạ bọn họ, với ngoại hình và địa vị của họ, kiểu gì muội cũng không thiệt thòi mà."
Nhìn thứ huynh đang vừa soi gương vừa bôi dầu hoa quế, ta thầm chửi một câu đồ ngốc.
Mấy chuyện kiểu này, nếu đặt vào trang web mà ta đọc truyện thì tuyệt đối không thể đăng lên đâu.
Nhưng cũng không phải không có tin tốt, bốn người họ hiện giờ đều rất bận rộn, vẫn chưa có thời gian rảnh để xử lý ta.
Hầu hết thời gian đều chỉ có thứ huynh ở bên cạnh ta vo ve lải nhải.
Thứ huynh mắc chứng lo âu về dung mạo cực kỳ nghiêm trọng, huynh ấy tích trữ rất nhiều hộp dầu hoa quế, ngày nào cũng bôi đi bôi lại trước gương.
Hơn nữa còn mua rất nhiều quần áo, ngày nào cũng xoay vòng vòng trước mặt ta, chẳng khác gì một chú chim công, thường xuyên hỏi ta: "Thấy sao? Có đẹp không?"
Nếu ta gật đầu rồi nói cho có lệ: "Đẹp đẹp đẹp."
Thì huynh ấy sẽ rơm rớm sắp khóc, ôm ngực nói: "Ta vốn chẳng sở hữu được thứ gì, giờ nhìn bộ dạng có lệ này của muội, hẳn là bây giờ ngay cả nhan sắc cũng không có luôn."
Thế là ta chỉ có thể vắt hết óc, thay đổi đủ loại biện pháp để khen huynh ấy.
Huynh ấy nghe xong thấy thư thái thì mới chịu để cho lỗ tai ta được thanh tịnh trong chốc lát, sẽ tiếp tục soi gương và bôi bôi trét trét mớ dầu hoa quế của huynh ấy.
Hôm nay, lúc trở về sau khi mua dầu hoa quế, huynh ấy bỗng nhiên nói với ta là tình hình bên ngoài đã thay đổi.
Ngay khi Kỳ Thanh tiếp quản phủ Tướng quân, nước địch lại đến xâm phạm, hắn phải lập tức mặc chiến giáp tiến thẳng lên sa trường.
Theo diễn biến trong truyện, không lâu sau đó, hắn sẽ khiến người người kinh ngạc, trở thành một vị tướng tài nổi danh khắp thiên hạ.
Chuyện Yên Kiêu t/àn s/át huynh đệ bị bại lộ, văn võ bá quan trong triều nghi ngờ không biết hắn có đủ tư cách trở thành một vị vua hay không, ngay cả Hoàng thượng cũng đang suy ngẫm xem có nên phế truất Thái tử hay không.
Yên Kiêu đã ẩn nhẫn nhiều năm, tà/n nh/ẫn độ/c á/c, chỉ cần Hoàng đế hơi bất mãn với hắn một chút, hắn đã lập tức xách kiếm lên ch/ém luôn cha hắn.
Nhi tử của Hoàng đế đều đã ch/ế/t hết, chỉ còn lại một mình Yên Kiêu, hiện giờ hắn đang tất bật lo chuyện đăng cơ xưng đế.
Trong khi đó, không biết Ôn Ngôn đã dùng bí thuật gì mà bạc đầu chỉ sau một đêm, thay phụ thân hắn trở thành vị Quốc sư mới, hiện giờ đang thanh lý môn hộ.
Còn về phần Ngụy Lễ, ta không biết, không có chút tin tức nào, có lẽ hắn đang bị kẻ thù đu/ổi gi/ết.
Ta nhận được ba phong thư.
Kỳ Thanh nói khi nào hắn thắng trận trở về thì sẽ dùng kiệu tám người nâng, cưới ta làm phu nhân Tướng quân.
Yên Kiêu thì nói khi nào hắn diệt hết mấy lão già hồ đồ bảo thủ trên triều đình thì sẽ lập tức phong ta làm Hoàng hậu.
Còn Ôn Ngôn thì tặng ta một tấm bản đồ, trên đó đánh dấu rất kỹ càng tỉ mỉ về cách đi làm sao để rời khỏi kinh thành, ngoài thứ này ra thì hắn không nói thêm gì nữa.
Ta siết chặt tấm bản đồ trong tay.
"Chúng ta đi về phía nam đi?"
Thứ huynh thậm chí còn không quay đầu lại: "Không đi à, khí hậu Giang Nam dưỡng da tốt nhất, phương Bắc thì khô ráo, ngươi xem, da mặt ngươi đều bong tróc rồi kìa."
Huynh ấy vừa mân mê khuôn mặt mình vừa soi gương một lúc lâu, sau đó bất chợt đứng dậy: "Thu dọn đồ đạc, chúng ta đi ngay trong đêm."
21.
Trên đường đi về phía nam, ta nghe được tin Kỳ Thanh đại thắng, cực kỳ vui mừng cho hắn.
Nhưng chẳng bao lâu sau, ta lại từ miệng người qua đường biết được tin hắn tử trận.
Nghe tin này, tay chân ta còn nhanh hơn đầu óc, lúc hoàn hồn thì thấy bản thân đã lôi kéo người qua đường, dò hỏi hết lần này đến lần khác.
Hỏi ai cũng nhận được câu trả lời giống nhau: Kỳ Thanh anh dũng ch/ế/t trận, hơn nữa còn ch/ế/t không toàn thây.
Tay chân ta lạnh ngắt, đứng ven đường một hồi lâu, nhớ lại cốt truyện rất nhiều lần, khó hiểu chẳng biết tại sao Kỳ Thanh lại gặp kết cục như vậy.
"Muội khóc cái gì?"
Thứ huynh đưa một chiếc khăn tay qua.
Bấy giờ ta mới phát hiện mình đã rơi lệ đầy mặt.
Con đường kế tiếp toàn là nhờ thứ huynh dẫn ta đi, nghiêng ngả lảo đảo đi hết nửa năm rồi mới đến được vùng đất phương nam.
Ta cố gắng xốc lại tinh thần, tìm đến địa chỉ mà Bạch Lâm đưa.
Quản gia thấy tín vật mà ta đưa ra thì cung kính đón ta vào cửa: "Lão gia và tiểu thư đã ra ngoài du ngoạn, vẫn chưa trở về, đành phải vất vả để ngài chờ một chút, nếu thấy nhàm chán, ngài có thể đi dạo trong phủ."
Ta chờ mãi thấy chán, bèn đi dạo hết chỗ này đến chỗ khác trong phủ, cây cỏ hoa lá xum xuê, có đình đài lầu các, có ao hồ và nhà thủy tạ, có tranh phù điêu trên tường, ta dần dần bị mê hoặc lúc nào không hay.
Đến khi sắc trời dần tối, ta dạo đến vườn hoa, thấy một vùng mênh mông trồng cây hải đường.
Ta bỗng nhớ đến ánh mắt của Kỳ Thanh vào ngày hôm ấy, khi hắn đứng dưới tàng cây hải đường nhìn Bạch Lâm, cùng với câu nói kia của hắn: "Nàng ta chiếm dụng quá nhiều thời gian của ngươi, bên cạnh ngươi... không cần một người như vậy."
Ta chợt nhận ra điều gì đó, tim bỗng đập cực mạnh, xoay người thấy được Kỳ Thanh.
"Có hài lòng không?"
Hắn có vẻ bụi bặm gió sương, có quầng thâm xanh đen dưới mắt, đứng ở cánh cổng vòm hình mặt trăng, ánh hoàng hôn in lên khuôn mặt hắn, khiến đường nét trên khuôn mặt ấy trông cực kỳ mềm mại dịu dàng.
Hắn chậm rãi bước tới, nhìn một vùng cây hoa hải đường ở phía trước: "Cố ý chuẩn bị cho nàng đó."
"Bạch Lâm đâu?" Ta kiềm chế đôi chân muốn tiến lên của mình, giơ tờ giấy viết địa chỉ kia lên hỏi hắn.
"Nàng ta ở kinh thành, sống rất tốt, cữu cữu nàng ta cho nàng ta đi học biết chữ, hiện giờ đã bắt đầu tiếp xúc với việc làm ăn trong nhà. Dầu hoa quế mà thứ huynh của nàng thường hay mua chính là mua của nhà nàng ta, nàng không cần lo lắng cho nàng ta."
Kỳ Thanh giải thích sơ lược vài câu, rồi nắm tay ta đi sâu vào trong vườn.
"Phủ này có chỗ nào không hợp ý nàng không? Để ta gọi người sửa lại."
"Kỳ Thanh, ta cảm thấy có chút chuyện cần nói rõ ràng...”
Chưa đợi cho ta nói xong, hắn đã bất thình lình hôn ta, tay hắn đè sau đầu ta, luồn vào mái tóc, còn tay ta thì chống lên ngực hắn nhằm đẩy hắn ra.
Thế mà hắn lại hôn càng sâu hơn, nhịp thở trở nên dồn dập hơn, nhưng ngay trước khi mọi thứ vượt tầm kiểm soát, hắn bỗng dừng lại.
Nụ hôn tỉ mỉ ấy lưu luyến kề sát vào khóe môi ta, rồi giọng nói run run của hắn vang lên: "Đừng nói gì hết, muốn đánh lạc hướng cả đám bọn họ cũng không dễ dàng gì, nàng nhìn ta thêm vài lần, để ta vui vẻ trong chốc lát, chỉ trong chốc lát thôi."
Ta trầm mặc một lúc, sau đó mới nói: "Ta chỉ muốn nói là ta không muốn bị giam cầm, cũng không muốn ngươi làm gì gây bất lợi cho Bạch Lâm."
Hắn mạnh tay kéo ta vào lòng, vùi mặt vào cổ ta, khàn giọng nói: "Chỉ cần không phải là từ chối ta, cái gì ta cũng đồng ý với nàng hết."
22.
Trong lễ hội đèn lồng, ta ưng ý một chiếc đèn lồng hoa mai.
"Kỳ Thanh."
"Ừm?" Ở bên cạnh ta, hắn nhẹ giọng đáp.
"Đẹp không?" Ta giơ chiếc đèn lên cho hắn xem.
Mấy ngọn đèn trong hội đèn lồng không đủ để chiếu sáng từng chi tiết, bởi vậy nên cũng khiến khuôn mặt hắn được phủ một lớp ánh sáng mờ ảo nhạt nhòa.
Chỉ có cặp mắt quyến rũ đưa tình đó là ta vẫn thấy được rất rõ.
Mang theo ánh sáng le lói phản chiếu khuôn mặt ta, đuôi mắt hắn cong thành một vòng cung đầy sung sướng, dường như tâm trạng hắn cực kỳ tốt.
Ánh mắt hắn trượt từ trên người ta lên chiếc đèn lồng hoa mai: "Đẹp, rất hợp với bộ váy áo này của nàng."
"Chúng ta thành thân đi."
Hắn sửng sốt, như thể vẫn chưa kịp phản ứng, sau đó khuôn mặt nhanh chóng bị màu đỏ nhuộm đẫm, ôm chặt ta vào lòng.
[Kết thúc chính văn]
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT