Kiều Trân Trân quyết định không nghĩ nữa. Dù Tống Cẩn thế nào, Kiều Trân Trân vẫn là Kiều Trân Trân, một người nhỏ bé, bình thường, vô danh, chỉ muốn sống cuộc sống bình yên của mình. Cô không thông minh, cũng không có ước mơ và hoài bão lớn lao. Thậm chí cô không có ý định rời khỏi nông thôn, chỉ muốn sống cả đời bên non xanh nước biếc, cũng đã thấy hạnh phúc.
Những chuyện khó khăn như cứu thế giới, hãy giao cho những người thông minh như Tống Cẩn đi.
Tất nhiên, chuyện Tống Cẩn gửi về hai trăm đồng, chắc chắn vẫn phải được lan truyền trong thôn, nếu không thì bức thư đó viết phí rồi. Chuyện này không cần Kiều Trân Trân lo lắng, hai anh em Tống Đại Bảo ngày nào cũng cầm cái cốc sứ của Tống Cẩn đi ra ngoài dạo chơi.
Ngay trong ngày hôm đó người trong thôn đã biết, chồng của Kiều Trân Trân tham gia một cuộc thi gì đó, lần này được giải thưởng hai trăm đồng và một cái cốc sứ.
Cốc sứ không có gì lạ, nhiều nhà đều có. Cuộc thi gì đó thì mọi người không quan tâm, thậm chí còn không nhớ tên, nhưng hai trăm đồng lập tức khiến mọi người nhớ ngay.
“Mấy người nói xem, sao Kiều Trân Trân lại có số hưởng thế, sao lại lấy được một người đàn ông như Tống Cẩn chứ.”
“Đó là số phận, không thể ghen tị được.”
“Mọi người có nghe nói không, Kiều Trân Trân lại đi thị trấn mua thịt. Cô ta mua một miếng to lắm, ít nhất cũng phải năm cân, toàn là thịt ba chỉ ngon, đúng là loại đàn bà tiêu xài hoang phí. Đại Bảo nói hôm qua nhà nó mới được ăn thịt.”
“Người ta có tiền Tống Cẩn gửi về, còn hơn cả tiền lương một năm của công nhân trên thị trấn, mới có mấy tháng thôi mà.”
...
Thời tiết tháng bảy đã hơi nóng, Kiều Trân Trân mua thêm hai tấm vải bông, đưa cho mẹ Kiều, nhờ bà may cho cả nhà vài bộ quần áo mùa hè. Lần này ngoài việc may cho hai anh em Tống Đại Bảo mỗi người hai bộ, ba mẹ Kiều, còn có ba anh trai nhà họ Kiều cũng được làm. Dù sao các anh trai giúp đỡ nhiều việc đồng áng, việc nhà, cũng phải thưởng cho họ.
Mọi người biết Kiều Trân Trân có tiền, với tính cách của cô, chắc chắn sẽ không giữ được, mọi người đã quen. Mẹ Kiều đã lâu không nói Kiều Trân Trân tiêu tiền hoang phí nữa, vì cô không nghe, nên bà cũng mặc kệ chuyện này. Nếu một ngày nào đó Kiều Trân Trân biết tiết kiệm, có lẽ bà lại thấy ngạc nhiên.
Hiện tại, cuộc sống của Kiều Trân Trân rất thoải mái. Ngoài việc mỗi tuần đến thị trấn mua nhu yếu phẩm, tiện thể lấy hàng cho Hoàng Tam, thời gian còn lại cô ở nhà nấu đồ ăn ngon.
“Mẹ ơi, con đói rồi, trưa nay nhà mình ăn gì vậy?”
Tống Đại Bảo chơi bên ngoài về, mồ hôi nhễ nhại. Về đến nhà, cậu bé cởi áo ra, để trần thân trên, chạy thẳng vào bếp.
“Tống Đại Bảo, con lại chạy đi đâu chơi đấy. Con xem áo của con kìa, bẩn như vừa chui ra từ ổ chó vậy. Mỗi ngày giặt quần áo, quần áo của con là bẩn nhất, giặt ra nước toàn màu đen.”
Có câu nói thế nào nhỉ, người được yêu thương thì luôn tự tin và không sợ hãi.
Từ khi Tống Đại Bảo hiểu rằng Kiều Trân Trân sẽ không đánh mình nữa, dựa vào sự cưng chiều, cậu bé hoàn toàn buông thả bản thân. Ngày nào cậu bé cũng theo đám bạn lên núi xuống sông, trèo cây bắt chim, đến giờ ăn mới chịu về nhà.