Bạn cùng phòng hâm mộ anh có một người vợ “hiền lương thục đức”, ai cũng có ấn tượng tốt với Kiều Trân Trân, khiến Tống Cẩn dở khóc dở cười. Tuy nhiên, anh không giải thích nhiều, dù sao thì Kiều Trân Trân cũng là vợ của anh.

Còn cái gì mà đừng để cám dỗ, phải làm người ngay thẳng, anh không ngay thẳng ở đâu!

Mỗi lần viết thư cô chỉ viết một hai câu, không nói tình hình của các con, cũng không nói tình hình gia đình. Ngoài ra, cô lấy đâu ra chiếc radio đắt tiền này, trong thư không nói rõ, thật khiến người ta đau đầu!

Đôi khi, Tống Cẩn không hiểu Kiều Trân Trân, hoặc có thể nói, anh chưa bao giờ hiểu được Kiều Trân Trân.

Vì vậy lần này Tống Cẩn viết thư về nhà dài hơn, viết hết ba trang giấy. Người không biết còn tưởng Tống Cẩn yêu thương vợ, bình thường không nói chuyện nhiều với mọi người, nhưng lại viết thư cho vợ nhiều đến vậy.

Khi Kiều Trân Trân nhận được thư đã là tháng bảy, cô nghĩ Tống Cẩn có lẽ đã được nghỉ hè, không biết lần này anh có về không. Nhưng dù anh có về hay không, Kiều Trân Trân tạm thời không định trả lời thư của anh.

Tống Cẩn viết rất nhiều chuyện về anh trong thư, Kiều Trân Trân có cảm giác như lần đầu tiên quen biết người này, khiến cô hơi bối rối. Tống Cẩn trong thư khác xa Tống Cẩn trong ký ức của nguyên chủ.

Trong ký ức của nguyên chủ cũ, ấn tượng về Tống Cẩn chỉ là đẹp trai, phong độ, giống như một chiếc bình hoa đẹp đẽ. Dù anh cũng thông minh, nhưng hoàn toàn không cùng đẳng cấp với sự thông minh trong thư.

Tống Cẩn nói anh đã tham gia một cuộc thi vật lý quốc tế, trường học đã thưởng cho anh hai trăm đồng tiền học bổng, lần này anh gửi về cho cô. Dù số tiền không nhiều, nhưng ý nghĩa hoàn toàn khác, đây là giải ba quốc tế môn vật lý đấy.

Người khác có thể không biết sức nặng của giải thưởng này, nhưng trong lòng Kiều Trân Trân rất rõ ràng. Địa vị hiện tại của Hoa quốc trên trường quốc tế khó khăn chồng chất.

Kiều Trân Trân vô cùng ngưỡng mộ những người nỗ lực để xây dựng lại đất nước. Họ chiến đấu hết mình trên chiến trường không khói lửa, không ngừng tiến bước. Họ là vĩ nhân của thời đại, là anh hùng của tổ quốc, xứng đáng được người dân Hoa quốc tôn trọng.

Nhưng cô không ngờ rằng trong tương lai gần Tống Cẩn sẽ trở thành một phần trong số đó. Đạt được thành tích trong cuộc thi vật lý không dễ dàng, Kiều Trân Trân đột nhiên có cảm giác sôi sục nhiệt huyết, giống như nhìn thấy tổ quốc giành huy chương vàng tại Olympic.

Kiều Trân Trân quyết định sẽ giữ kỹ hai trăm đồng này, không sử dụng, sau này có cơ hội sẽ trả lại cho Tống Cẩn.

Còn cái cốc sứ này nữa, nó không chỉ đơn giản là một cái cốc, mà là niềm kiêu hãnh của Tống Cẩn.

Hơn nữa trong nhà đã có ba cái cốc, cô và hai anh em Tống Đại Bảo mỗi người một cái, đúng lúc không có của Tống Cẩn, vậy cứ để anh dùng cái cốc này đi.

Lúc Kiều Trân Trân mua sắm đồ gia dụng, cô hoàn toàn không nghĩ đến Tống Cẩn, hoặc có thể nói trong suy nghĩ của Kiều Trân Trân không thừa nhận Tống Cẩn là người nhà, là một phần trong cuộc sống của cô.

Kiều Trân Trân đột nhiên cảm thấy, khoảng cách giữa cô và Tống Cẩn hơi xa, giống như người của hai thế giới khác nhau.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play