Lần này Tống Thu Dương cũng đi cùng anh, Kiều Trân Trân ít nhiều cũng yên tâm hơn một chút, chuẩn bị cho hai người một túi hành lý rất to. Ngoài quần áo ra đều là đồ ăn, nào là thịt bò khô, thịt lợn xông khói, đồ hộp, hoa quả, cùng các loại bánh ngọt, sợ rằng bọn họ ở bên ngoài sẽ không được ăn ngon.
Tống Thu Dương khá vui vẻ, anh được nhờ phúc của Tống Cẩn. Nếu không, bình thường anh cũng không ít lần đi công tác nhưng không được đãi ngộ như vậy.
Trước khi ra cửa, Tống Cẩn hôn Kiều Trân Trân, còn ôm ba đứa trẻ rồi xách hành lý ra cửa.
Đột nhiên có một ngày, Kiều Trân Trân đang ở nhà dạy bé Tống Hữu Hữu xem sách. Cô tự nhiên cảm thấy trong lòng hoảng hốt giống như vừa chạy xong một cuộc chạy marathon vậy, còn hơi thở không ra hơi.
Cô vốn tưởng là do mấy hôm nay tối nào cũng thức khuya đọc sách, dẫn đến nghỉ ngơi không đủ mới như vậy. Nhưng đến tối, cô lại càng hoảng sợ hơn, Kiều Trân Trân còn nghi ngờ không biết mình có bị bệnh tim không.
Mãi đến hơn chín giờ tối, Triệu Đại Cương mặt nặng nề trở về nhà, gõ cửa phòng cô.
Gần đây quân bộ có vẻ hơi bận, Triệu Đại Cương đã liên tục mấy ngày không về ăn cơm tối, có khi ngủ cũng không về mà ngủ ở ký túc xá quân bộ. Hôm nay ông đột nhiên về muộn như vậy, hơn nữa sắc mặt trông cũng rất đáng sợ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT