Cô dự định thiết kế một tòa nhà có ngoại hình mang tính biểu tượng, chứ không phải giống như hầu hết những ngôi nhà hiện nay đều na ná nhau. Cô muốn người khác nhìn thấy ngôi nhà này là biết ngay đây là nhà của Kiều thị.
Tất nhiên, là khu nhà ở ngoại hình đẹp đẽ, rộng rãi và các chức năng sinh hoạt tiện nghi đầy đủ là điều không thể thiếu. Sân cầu lông, sân bóng rổ, còn có nơi tập thể dục hoạt động cho người già, những thứ này cũng đều là cần thiết.
Ngoài ra, Kiều Trân Trân còn phát hiện ra, bây giờ mọi người xây nhà đều không làm cảnh quan. Nói đến xây nhà thì chỉ có nhà, cây xanh, bãi cỏ và hồ nước đều không có.
Còn bãi đậu xe thì càng không được tính đến, bởi vì thời điểm này gia đình có xe còn rất ít. Thậm chí rất nhiều người đều cho rằng cả đời này mình không thể mua được xe nên bãi đậu xe chuyên dụng căn bản là không cần, mấy chiếc xe lẻ tẻ thì cứ tùy tiện đỗ bên đường là được.
Tuổi thọ dự kiến sử dụng của ngôi nhà là 70 năm, bây giờ mua không nổi ô tô, không có nghĩa là sau này sẽ không mua được. Kiều Trân Trân cảm thấy vẫn nên bố trí bãi đậu xe, không nói là xây theo tỷ lệ 1:1 nhưng ít nhất cũng phải xây 30%.
Ngoài ra, còn phải xây nơi đỗ xe đạp chuyên dụng, những người có thể làm việc trong nhà máy của Kiều thị phần lớn vẫn mua được xe đạp. Vậy nên bãi đỗ xe này nhất định phải xây, hơn nữa một cái còn không được, phải xây nhiều cái.
Yêu cầu của Kiều Trân Trân khá cao, hiện tại trên thị trường có lẽ các công ty xây dựng bình thường thật sự không thể đáp ứng được, triết lý thiết kế của Lục Minh vừa vặn phù hợp với Kiều Trân Trân. Hơn nữa anh còn từng đi nước ngoài tu nghiệp, tư tưởng cũng tương đối cởi mở. Giao công việc này cho anh làm, Kiều Trân Trân vẫn rất yên tâm.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT