Mấy ngày nay hai anh em rất phấn khích với bức ảnh này, mặc dù chỉ có bốn bức ảnh, nhưng chúng có thể nói chuyện rất lâu, nội dung gần như không trùng lặp. Chẳng hạn như giới thiệu về bộ quần áo chúng mặc, đạo cụ quả táo cầm trên tay, tư thế tạo dáng khi chụp ảnh, …, tóm lại là kể tỉ mỉ từng chi tiết.

Kiều Trân Trân có lẽ không nhớ nổi một số chi tiết, nhưng hai anh em lại nhớ không sai sót tí nào.

Mẹ Kiều nhìn những bức ảnh trong khung sáng bóng, thấy chụp rất đẹp, những người trong ảnh giống như tiên nữ tiên đồng, thật hiếm có. Bà lập tức quyết định mang cả ảnh và khung về nhà cho ông nhà xem.

Sau khi bà ngoại mang ảnh đi, hai anh em Tống Đại Bảo lon ton chạy theo tới nhà họ Kiều. Sau đó chúng lại hăng hái kể câu chuyện của từng bức ảnh cho mọi người, nói rất mạch lạc. Mẹ Kiều đã nghe một lần, nhưng vẫn nhiệt tình nghe lại lần nữa.

Người lớn và trẻ con nhà họ Kiều quây quần quanh bàn ăn trong nhà xem ảnh, Tống Đại Bảo và Tống Tiểu Bảo đứng bên cạnh nói như đang kể chuyện hài, anh một câu em một câu. Nếu Kiều Trân Trân có mặt ở đây thì chắc cô cười chết mất, cô không hề nghĩ rằng chỉ chụp vài bức ảnh thôi, lại thu hút sự chú ý đến vậy.

Lần đầu tiên ba Kiều cảm thấy hơi ghen tị với cô con gái này, nhìn bức ảnh này xem, chụp thật sinh động. Ông cũng muốn chụp, nhưng không dám nói ra, nên chỉ có thể sờ khung ảnh và ngắm.

“Ông ngoại, khung ảnh còn trống một khoảng lớn, mẹ nói sau này sẽ đưa ông bà ngoại và cả nhà đi chụp vài bức ảnh gia đình để đặt vào trong.” Tống Tiểu Bảo nghiêm túc thông báo với mọi người câu nói mà Kiều Trân Trân đã vô tình nói khi treo ảnh vào tối hôm qua.

“Mẹ con nói như vậy thật sao?” Ông Kiều không ngờ con gái mình lại có ý định này, trong lòng cảm thấy ấm áp.

“Tất nhiên là thật rồi! Mẹ con còn nói, sau này mỗi năm sẽ chụp ảnh một lần. Khi khung ảnh này đầy, chúng ta phải mua thêm một cái nữa, một cái khung ảnh đắt lắm ạ, tận mười sáu đồng cơ!” Vẻ mặt Tống Tiểu Bảo tinh ranh.

Nghe đến cái giá này, cả nhà hít sâu một hơi! Lương của một công nhân thời vụ ở thị trấn chỉ có mười tám đồng, một cái khung ảnh tầm thường mà lên đến mười sáu đồng, chẳng khác gì cướp tiền!

Nhận thức của mọi người về việc tiêu tiền hoang phí của Kiều Trân Trân lên một tầm cao mới.

Mẹ Kiều ngây người nhìn khung ảnh, lúc trước còn thấy đẹp, nhưng không đẹp được sao, mười sáu đồng cơ mà! Nó không phải làm bằng gỗ, mà là làm bằng vàng.

Mẹ Kiều tức đến nỗi không muốn đụng vào khung ảnh nữa, vì vậy gọi anh cả trả khung ảnh về.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play