Tống Cẩn nhìn Kiều Trân Trân, không nói gì nhưng Kiều Trân Trân lại thấy hơi chột dạ không dám nhìn về phía anh. Bây giờ cả nhà có mặt, Tống Cẩn ũng không tiện hỏi nhiều, tạm thời tha cho cô, đợi tối về phòng ngủ rồi tính sổ sau.
Triệu Đại Cương nhìn thấy từng cử chỉ của hai vợ chồng, thấy buồn cười, sau đó làm ra vẻ bình thường hô to: “Ăn cơm, ăn cơm thôi...”
Ăn cơm xong, Kiều Trân Trân kể cho gia đình nghe lý do tại sao cô phải về nước sớm, cũng không tránh bọn trẻ. Chúng đã lớn rồi, Kiều Trân Trân cho rằng cần phải nâng cao ý thức cảnh giác, đừng ngốc nghếch để bị người ta lừa.
Thực ra, Tống Đại Bảo và Tống Tiểu Bảo vẫn còn nhớ rõ chuyện Kiều Trân Trân đột nhiên biến mất ở sở thú lần trước. Mặc dù ba nói mẹ đi công tác ở Thiểm Bắc. nhưng sau đó ba cũng “đi công tác” một thời gian, khi hai người trở về, trạng thái không được tốt lắm.
Lúc đó hai anh em Tống Đại Bảo đã cảm thấy chuyện này không đơn giản. Sau đó mẹ mời thầy dạy võ cho họ, bắt hai anh em học võ nghiêm túc, ngay cả việc đi học về cũng phải do thầy đưa đi, hai anh em biết chắc chắn trong nhà đã xảy ra chuyện gì đó.
Hai anh em đoán già đoán non một hồi lâu vẫn không nghĩ ra đầu mối gì, không nhịn được nữa nên hỏi thẳng Kiều Trân Trân. Kiều Trân Trân thấy các con đã lớn, cũng nên biết chuyện, vì vậy không giấu giếm nữa mà kể chuyện mình bị bắt cóc cho hai anh em nghe.
Cô sợ các con bị dọa nên chỉ nói qua loa, đồng thời nhân cơ hội dặn dò hai anh em phải nâng cao cảnh giác, đừng ngây thơ bị người lạ lừa.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT