Nhân viên tạp vụ hậu cần Tống Cẩn từ đống đồ họ mang đến trước đó, xách một chiếc bao tải vải bố màu đỏ trắng đưa cho Kiều Trân Trân rồi ngồi im ở vị trí của mình.
Đống đồ trong phòng khách là Kiều Trân Trân xách đến vào buổi chiều. Có quà mang đến cho cậu rể, còn có một số đồ do họ tự mua khi đi dạo phố vào buổi sáng. Chiếc bao tải vải bố này thực ra đựng đồ ăn vặt, là mua về cho bọn trẻ trong nhà ăn. Bây giờ dùng làm vật che đậy cho không gian.
Chỉ thấy, Kiều Trân Trân không vội không vàng lấy tiền từ trong bao tải vải bố ra. Mỗi lần lấy một xấp tiền, Kiều Trân Trân lại cất một phần đồ ăn vặt trong túi vào kho không gian, tránh để mọi người nghi ngờ.
Kiều Trân Trân từng chút một lấy tiền ra, túi tiền càng ngày càng xẹp, tiền trên bàn càng ngày càng nhiều. Nhìn những người có mặt tại hiện trường mắt sáng rực, trong lòng nóng hổi.
Đợi đến khi hai mươi mấy vạn được lấy ra hết, Kiều Trân Trân nhìn số tiền trước mặt thấy cũng không nhiều lắm, thậm chí còn chưa bày đầy bàn.
Tuy nhiên, có lẽ chỉ có Kiều Trân Trân là thấy ít. Ngay cả Tống Cẩn cũng là lần đầu tiên nhìn nhiều tiền mặt như vậy được đặt cạnh nhau, trải đầy nửa cái bàn, vẫn thấy chấn động.
Những người khác cũng chưa từng nhìn thấy nhiều tiền như thế. Ngay cả ba anh trai họ Kiều, tiền trong nhà máy chắc chắn không chỉ hai mươi mấy vạn nhưng đó đều là tiền trên sổ sách. Mỗi lần lấy ra để nhập hàng hay gì đó cũng chỉ vài trăm vài nghìn mà thôi, nhiều hơn một chút thì trực tiếp chuyển khoản ngân hàng chứ làm gì thấy cảnh tượng như thế này, đúng là mở rộng tầm mắt.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play