Những chuyện Tống Cẩn biết, Kiều Trân Trân đương nhiên cũng biết hết. Hơn nữa Cố Học Trung cũng không muốn giấu diếm chuyện gì, ông ấy cũng không hề cảm thấy mất mặt. Trước đây ông ấy còn sống trong chuồng lợn, ngày ngày ngủ cùng phân lợn, từ lâu ông ấy đã coi Kiều Trân Trân như người nhà.
Đương nhiên Kiều Trân Trân cũng sẽ không vì chuyện như vậy mà coi thường ai cả. Tất cả đều là thời thế tạo nên, mọi người đều như nhau.
Kiều Trân Trân biết thì Triệu Đại Cương đương nhiên cũng sẽ không giấu được. Sau khi nghe xong, ông ấy chỉ thở dài thườn thượt, nói với Tống Cẩn và Kiều Trân Trân: “Sau này rảnh rỗi, hai đứa cứ giúp chăm sóc bên thầy Cố nhé. Còn nữa, Trân Trân, nếu con rảnh thì qua lại nhiều với đồng chí Tiểu Văn, đều là phụ nữ, nói chuyện sẽ hợp nhau hơn.”
Kiều Trân Trân bĩu môi, trong lòng không đồng tình nhưng ngoài miệng vẫn ngoan ngoãn đáp: “Ba, chúng con biết rồi, ba cứ yên tâm.”
Nhưng Kiều Trân Trân vẫn không muốn qua lại nhiều với Văn Cầm.
Hôm đó lúc Kiều Trân Trân về từ khu nhà chính phủ, chị Triệu đã kể lại cuộc nói chuyện giữa cô ấy và Văn Cầm cho cô nghe. Nghe xong, Kiều Trân Trân cảm thấy Văn Cầm không phải người sống tiết kiệm, nên tốt nhất sau này vẫn nên ít qua lại thì hơn.
Nhưng Kiều Trân Trân cũng không phản đối về chuyện qua lại giữa những người đàn ông của bọn họ. Dù thế nào thì thầy Cố cũng là một ông cụ rất tốt, tình cảm giữa ông ấy và Tống Cẩn cũng không thể dễ dàng xóa bỏ được, Kiều Trân Trân thật lòng kính trọng ông ấy.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play