Nếu không, một người phụ nữ nông thôn không có việc làm như cô, ngày nào cũng ăn ngon uống ngon, không tránh khỏi sẽ khiến người khác nghi ngờ.
Ở bưu điện mua giấy viết thư và phong bì, lúc cầm bút viết thư, Kiều Trân Trân còn cẩn thận nhớ lại xem Tống Cẩn có quen thuộc với nét chữ của nguyên chủ không. Rất tốt, nguyên chủ không phải là người thích đọc sách. Sau khi kết hôn căn bản không viết một chữ nào, sách vở trước kia đều để lại nhà mẹ đẻ không mang đến. Cho nên có thể nói Tống Cẩn chưa từng thấy nét chữ của nguyên chủ.
“Tống Cẩn: Đã nhận được thư. Con trai rất tốt, ba mẹ tôi cũng rất tốt, gia đình đều khỏe. Tiền đã nhận được, đã gửi cho anh chút táo và quả óc chó, xin chú ý nhận. Mong hồi âm.”
Trên một tờ giấy viết thư chỉ viết vài câu, ngay cả chữ ký cũng không có. Kiều Trân Trân cảm thấy như vậy là được rồi, dù sao Tống Cẩn cũng không mong đợi Kiều Trân Trân viết cho anh bức thư tình mùi mẫn. Cô lén lút lấy từ kho không gian ra một ít táo và quả óc chó, đóng gói lại cùng với thư xong xuôi thì đem đi gửi.
Vì táo rất nặng nên tiền tem mất một đồng hai hào, đau lòng quá! Phải biết rằng, gửi một lá thư chỉ mất một hào! Biết thế không gửi táo rồi. Lần này đóng gói xong thì thôi, lần sau nhất quyết không gửi táo nữa!
Để bù lại tổn thất, Kiều Trân Trân quyết định hôm nay đi chợ đen phải buôn bán nhiều chuyến hơn.
Hàng trong tay Kiều Trân Trân chất lượng tuyệt hảo, chỉ cần những người đến hỏi thì đều rất hài lòng. Kiều Trân Trân không chỉ đến con hẻm bên bệnh viện mà còn tìm được một điểm chợ đen khác gần nhà ga. Đi đi về về buôn bán năm sáu chuyến, trong tay tích cóp được một trăm năm mươi đồng tiền và một đống phiếu, ngoài ra còn đổi được một trăm quả trứng.
Cầm tiền và phiếu, Kiều Trân Trân lại đến hợp tác xã cung ứng và cửa hàng quốc doanh một chuyến. Lần này Kiều Trân Trân may mắn vô cùng. Cô thực sự mua được một tấm vải cotton nguyên chất màu xám, hơn nữa là loại hàng đặc biệt không cần phiếu. Mặc dù giá hơi đắt nhưng hiện tại cô không thiếu tiền.
Sau đó lại mua được tôm khô ở hợp tác xã cung ứng, ngửi thấy mùi đã thấy tươi. Mặc dù giá không rẻ nhưng loại hàng này khó kiếm. Vừa hay trong tay có hai tờ phiếu thủy sản, vì vậy Kiều Trân Trân không chớp mắt đã mua hai cân.
Còn bánh đậu xanh, kẹo gạo nếp và bánh mèo đều mua mỗi loại một cân. hà đông con, những thứ này cũng không ăn được bao lâu, hai anh em Tống Đại Bảo cộng với mấy đứa nhà họ Kiều, tổng cộng có bảy đứa trẻ.