Những đứa còn lại vội vàng nhìn chằm chằm vào Tống Tiểu Bảo nhưng Tống Tiểu Bảo lại giả vờ không thấy, há miệng ăn hết bánh đào trong tay, ăn xong còn liếm liếm ngón tay: “Thật ngon!”

Hắc Oa và Nhị Trụ Tử phụ họa: “Đúng vậy, ngon thật! Lần này dì Kiều lên thị trấn lại mang đồ ăn ngon gì về nhỉ?”

Tống Đại Bảo và Tống Tiểu Bảo cũng không biết, trong lòng cũng thầm mong đợi. Thế là hôm nay chúng không đi chơi đâu khác, chỉ canh ở đầu làng, để khi Kiều Trân Trân về là có thể phát hiện ra ngay.

Lần này Kiều Trân Trân đã rút kinh nghiệm đau thương lần trước nên cô quyết định đi xe lên thị trấn. Trước tiên đi bộ hai mươi phút đến xã, sau đó từ xã này đi xe lên thị trấn.

Một chiếc xe buýt cũ nát, đủ thứ mùi trong xe trộn lẫn vào nhau. Kiều Trân Trân vừa lên xe đã suýt nôn ra, may mà có một chỗ ngồi cạnh cửa sổ có chút gió, cô mới bình tĩnh lại được.

Kiếp trước Kiều Trân Trân cũng từng đi xe buýt nhưng không hiểu sao mùi xăng trong xe buýt ở đây lại nồng nặc đến thế, cộng thêm môi trường vệ sinh trong xe tệ hại nên mùi càng thêm kinh khủng. Kiều Trân Trân trong lòng khổ sở biết bao! Một bụng chua xót, không biết tỏ cùng ai!

Nghĩ lại cô quyết định lần sau vẫn đi xe đạp. Đạp xe tuy mệt nhưng biết đâu đạp mãi rồi sẽ quen. Hơn nữa, đạp xe cũng coi như rèn luyện thân thể.

Lần này, vừa đến thị trấn, Kiều Trân Trân liền đến nhà máy chế biến thịt trước, gặp Lưu Nhất Đao liền nhét một túi táo qua, khoảng năm sáu quả: “Dượng, đây là táo Tống Cẩn gửi từ Kinh thành về. Dượng mang về cho Đại Mao Nhị Mao ăn nhé.”

Sau đó Kiều Trân Trân liền cao hứng kể một lèo chuyện Tống Cẩn được giải thưởng, nhấn mạnh chuyện Tống Cẩn gửi tiền cho cô, còn đặc biệt dặn dò cô đừng bạc đãi bản thân, phải ăn ngon uống tốt, sau đó đặt trước với Lưu Nhất Đao tuần sau sẽ lại đến mua thịt.

Nhìn Kiều Trân Trân xách ba cân thịt ba chỉ và hai cái giò heo rời đi, trong lòng Lưu Nhất Đao không khỏi cảm thán đứa cháu gái này của ông đúng là số hưởng, lấy được người chồng cũng là người có bản lĩnh.

Kiều Trân Trân ra khỏi nhà máy chế biến thịt cũng không dừng lại mà thẳng tiến đến bưu điện. Cầm thư giới thiệu lấy tiền xong, cô lại nghĩ, đã đến đây rồi thì viết thư hồi âm cho Tống Cẩn, tiện thể gửi cho anh ấy chút đồ ăn.

Làm như vậy, chủ yếu là hy vọng Tống Cẩn sau này có thể tiếp tục viết thư cho cô. Cho dù sau này Tống Cẩn không gửi tiền cho cô nữa, cô cũng có thể nói dối với người ngoài rằng Tống Cẩn lại gửi tiền cho cô. Như vậy sau này cô ăn thịt uống rượu sống sung sướng cũng có lý do.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play