Trong sân không trồng rau mà lại trồng hoa cỏ. Không chỉ trồng trong sân mà trên lầu còn dùng chậu hoa chuyên dụng để trồng. Tuy nhìn khá đẹp nhưng không thiết thực, mẹ Kiều đã nói Kiều Trân Trân vài câu, Kiều Trân Trân cũng tùy tiện trả lời vài câu.
Tống Đại Bảo cùng mọi người dẫn Kiều Kiến Thiết, còn có Đại Ny Nhị Ny ra ngoài chơi. Kiều Trân Trân bỏ vào túi mỗi người một ít kẹo, còn hỏi họ đi tàu có mệt không, có muốn nghỉ ngơi một lát rồi mới ra ngoài chơi không.
Lũ trẻ còn để ý gì đến việc nghỉ ngơi hay không, đương nhiên là ra ngoài chơi quan trọng hơn. Hơn nữa chúng đi tàu nằm, suốt đường chỉ ăn cơm ngủ, căn bản không mệt chút nào.
“Cẩu Đản, chúng ta nhanh lên, tôi dẫn các cậu đi đá bóng.” Tống Đại Bảo ôm quả bóng đá mới mua của mình chạy điên cuồng phía trước.
Kiều Kiến Thiết mãi mới đuổi kịp cậu ta, thở hổn hển nói: “Anh Đại Bảo, ba em nói ở bên ngoài phải gọi tên thật của em là Kiều Kiến Thiết, không được gọi Cẩu Đản nữa.”
“Vậy tại sao ba anh vẫn gọi anh là Tống Đại Bảo, không gọi tên thật của anh, cũng không gọi tên thật của Tiểu Bảo.”
“Em biết.” Tống Tiểu Bảo vội vàng giơ tay trả lời: “Vì tên gọi ở nhà của chúng ta hay, mẹ nói, Bảo chính là có ý là bảo bối. Anh là bảo bối lớn còn em là bảo bối nhỏ. Cẩu Đản không hay, anh nghĩ xem, trứng của chó có thể hay được không.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT