Nhưng kinh tế kỹ thuật của Hoa quốc chúng ta hiện nay đều lạc hậu hơn người khác, vì đại cục mà suy nghĩ, rất nhiều chuyện không thể không nhẫn nại.
Tuy Daniel xin lỗi chỉ đại biểu cho cá nhân anh ta, nhưng có thể để cho người nước ngoài xin lỗi người Hoa chúng ta cũng là một chuyện đáng vui vẻ.
Cuối cùng Kiều Trân Trân còn nói với đám người Thẩm Chấn Quốc một câu: “Chỉ cần chúng ta có lý sẽ không có gì phải sợ. Hơn nữa, một mực nhẫn nhịn cũng rất khó giành được sự tôn trọng của người khác, vì vậy lúc nên cứng rắn phải cứng rắn.”
Nói xong, Kiều Trân Trân liền quay đầu đi tìm khách nước ngoài, cũng không quan tâm bọn Thẩm Chấn Quốc nghĩ như thế nào.
“Được rồi, chuyện này coi như xong, sau này chúng ta sẽ không nhắc tới nữa. Hoa Quốc chúng tôi có câu nói Thiên Lý Hữu Duyên gặp nhau, hôm nay chúng ta có thể gặp nhau ở đây chính là duyên phận, hy vọng hành trình kế tiếp chúng ta có thể vui vẻ vượt qua.”
Sau đó Kiều Trân Trân còn biểu diễn cho mọi người một đoạn hát, sau đó cảm thấy chưa đã nghiền, lại hát một đoạn kinh kịch.
Đương nhiên cô hát không tốt, ít nhất bọn Thẩm Chấn Quốc không nghe ra cảm giác kia, nhưng giọng Kiều Trân Trân dễ nghe nên ra vẻ làm màu cũng ổn, đủ để gạt mấy người nước ngoài này.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play