Thẩm Chấn Quốc, Lưu Cường và cả người thanh niên vừa rồi đứng ở cửa, nhìn Kiều Trân Trân nói chuyện với những người nước ngoài này với dáng vẻ vô cùng thành thạo, Thẩm lão rốt cục thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi Kiều Trân Trân nói chuyện với mọi người một lúc, liền đi tới trước mặt Daniel và hỏi: “Vị tiên sinh này, không biết nên gọi là gì?”
Daniel hất cằm, ngạo mạn nói: “Daniel Norman.”
“Norman tiên sinh, xin hỏi ngài biết nói tiếng Hán không?”
Daniel trợn trắng mắt: “Cô nói nhảm à? Nếu tôi biết tiếng Hán, còn cần cô làm gì!”
Kiều Trân Trân nở nụ cười, tiếp tục nói: “Nếu như vậy dựa theo logic của anh, trong mắt chúng tôi anh cũng là một tên nhà quê. Thậm chí anh còn không sánh được với đứa trẻ ba tuổi ở Trung Quốc chúng tôi, bởi vì đứa trẻ ba tuổi của chúng tôi cũng biết tiếng Hán, anh lại không biết.”
Daniel nghe thấy giọng điệu châm chọc của Kiều Trân Trân, lập tức nổi giận, đứng dậy và chỉ vào mũi Kiều Trân Trân cả giận nói: “Cô đây là ý gì? Cô muốn cãi nhau với tôi sao?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play