Lệ Tri định rút tay ra nhưng Tạ Lan Tư lại nắm chặt hơn.

Tạ Phượng Thiều nhìn bàn tay hai người, vẻ mặt tối sầm lại, hắn quay người chuẩn bị rời đi.

“Phượng Vương vội vàng như vậy là muốn đi đâu?” Tạ Lan Tư cười hỏi.

Tạ Phượng Thiều không thể không dừng bước.

Hắn đứng trong mưa phùn, quay lưng về phía Tạ Lan Tư và Lệ Tri, không muốn nhìn hai người thân mật với nhau.

“…Đến gặp phụ hoàng.” Tạ Phượng Thiều lạnh lùng nói: “Nếu không có chuyện gì khác…”

Tạ Phượng Thiều còn chưa nói xong, Tạ Lan Tư đã cởi áo ngoài khoác lên đầu Lệ Tri, sau đó cầm chiếc ô giấy dầu trong tay đi đến trước mặt Tạ Phượng Thiều.

“ Đường xa mưa lạnh, Phượng Vương một thân một mình, ngài cầm ô đi.” Tạ Lan Tư cười đưa ô giấy lên.

Theo động tác của hắn, ống tay áo rơi xuống, một chuỗi vòng tay bằng vỏ sò màu trắng sữa không tương thích với bộ quần áo tao nhã của hắn rơi ra.

Đồng tử của Tạ Phượng Thiều đột nhiên co lại.

Hắn không thể tin nhìn Lệ Tri, đôi mắt lộ ra bị thương và khổ sở.

Lệ Tri cúi đầu hành lễ với hắn, cau mày nói với Tạ Lan Tư: “Nếu Quận Vương không vội rời đi, nô tỳ đi trước.”

“Đừng nóng vội.” Tạ Lan Tư cười nói, “Khó lắm mới gặp được Phượng Vương, chẳng lẽ nàng không muốn nói vài câu với ngài ấy sao? Dù sao cũng từng có tình nghĩa …”

“ Tạ Lan Tư, ngươi đừng quá đáng.” Tạ Phượng Thiều không muốn nghe chuyện của hắn và người hắn yêu từ miệng của một nam nhân khác, hắn lập tức cắt ngang lời Tạ Lan Tư, “ tranh đấu giữa Ta và ngươi, không nên dính đến những người không liên quan.”

“Không liên quan? Nơi nào có người không liên quan?” Tạ Lan Tư giả vờ kinh ngạc, “Lệ Cung Chính cũng giống như ta, Phượng Vương có thể tùy ý nói.”

Tạ Phượng Thiều thuận buồm xuôi gió lớn lên, chưa bao giờ bị trào phúng như thế.

Hắn hung hăng nhìn chằm chằm Tạ Lan Tư, gân xanh nổi lên, cố kìm nén cơn giận trong lòng.

“Tạ Lan Tư, ngươi đừng tiểu nhân đắc ý…”

“Phượng Vương hiểu lầm ta, ta chỉ là lo lắng cho thân thể của Phượng Vương, nghe nói Phượng Vương đã mấy ngày không ở quý phủ.”

“Ngươi không cần quan tâm.”

“Cùng là con cháu tôn thất, làm sao có thể thờ ơ?” Tạ Lan Tư cười, “Người với người chỉ có thể tiếp tục bằng cách hỗ trợ lẫn nhau. Nhớ ngày đó ta và Lệ Cung Chính ở Minh Nguyệt Tháp, chúng ta run rẩy quanh đống lửa. Khi đó ta bệnh nặng, là Lệ Cung Chính đã cực nhọc ngày đêm chiếu cố …”

“Đủ rồi!”

Trong nháy mắt, Tạ Phượng Thiều tức giận đấm vào mặt Tạ Lan Tư.

Tạ Lan Tư loạng choạng, lùi lại một bước, phun ra một ngụm máu.

Mọi thứ phát sinh trong quá nhanh, Lệ Tri vừa bước tới một bước, Tạ Lan Tư đã giơ mu bàn tay lên lau vết máu trên môi.

Hắn mỉm cười với Tạ Phượng Thiều đang phẫn nộ:

“Lục trúc ân ái ý, lưu hoa tân nhân tình. Đây là ước định của ta với Lệ Tri, đến ngày đại hỉ, kính xin Phượng Vương nhất định phải nể mặt mà đến.”

Những lời khiêu khích liên tiếp của Tạ Lan Tư khiến Tạ Phượng Thiều không thể chịu đựng được nữa.

Nếu là người khác, có lẽ hắn cũng sẽ chấp nhận.

Nhưng…

Nhưng là…

“Một kẻ lòng dạ đen tối, mua danh chuộc tiếng như ngươi sao có thể được nàng ưu ái?”

Tạ Phượng Thiều túm lấy cổ áo Tạ Lan Tư ném tới thành tường.

Hắn không cam lòng, không cam lòng để cho một tên như vậy thế chỗ!

Hắn không thể hiểu tại sao mọi thứ đột nhiên đảo lộn nghiêng trời lệch đất.

Thấy tình hình sắp không ổn, Lệ Tri không thể đứng ngoài quan sát được nữa, nàng nhanh chóng bước tới chỗ hai người, muốn tách họ ra.

“ Giống loại người như ta thì sao?” Tạ Lan Tư nhếch khóe miệng, lộ ra một nụ cười giễu cợt, “ Bại bởi ta, ngươi tính là cái gì?”

Tạ Phượng Thiều nắm chặt nắm đấm, toàn lực đấm tới!

“Dừng tay! Dừng tay! Các ngươi muốn bị mọi người nhìn thấy sao?!” Lệ Tri tức giận kinh hô.

Nhưng Tạ Phượng Thiều đang quá phẫn nộ, hoàn toàn không nghe lời nàng, chỉ trong chốc lát, trên mặt Tạ Lan Tư đã bị đấm liên tiếp mấy cái.

Máu tươi chảy ra từ khóe miệng và mũi.

Một số cung nhân đi ngang qua nhìn thấy một màn này đều hét lên.

Nói là đánh nhau, nhưng thực ra là Tạ Phượng Thiều đơn phương đánh Tạ Lan Tư.

Tạ Lan Tư từ đầu đến cuối đều không có đánh trả.

Lệ Tri không tin hắn có lòng tốt.

Đối với cung nhân mà nói thì việc Thân Vương và Quận Vương đánh nhau trong cung còn đáng kinh ngạc hơn việc lũ lụt bất ngờ làm trôi ra bảo tàng tiền triều.

Vất vả lắm cung nhân mới tách được Tạ Lan Tư và Tạ Phượng Thiều ra, Di Quý Phi ăn mặc lộng lẫy, đầu đội trâm phượng ngồi kiệu đi tới.

“Hồ nháo! Các ngươi đang làm gì vậy?!”

Ngay cả khi tận mắt nhìn thấy, nàng vẫn vô cùng khiếp sợ, không thể tin rằng nhi tử của mình sẽ đánh nhau trong cung.

Tạ Phượng Thiều nghiêm mặt, nộ khí vẫn chưa tan hết hành lễ với Di Quý Phi, sau đó cứng rắn ngậm miệng lại không nói một lời.

Tạ Lan Tư chậm rãi đứng thẳng dậy, phủi bụi bẩn trên người, không thèm để ý đến vết bầm tím và vết máu trên mặt.

Thân Vương và Quận Vương đều có thể đứng thẳng nói chuyện.

Chỉ có Lệ Tri, thân là nô tài, phải quy củ hành lễ với quý phi.

“… Nô tỳ bái kiến Di Quý Phi.”

Trên đường tới đây, Di Quý Phi đã nghe qua những lời cung nhân nói.

Lang Gia Quận Vương gần đây rất được chú ý, Di quý phi tuy rằng không biết nhiều về chính sự, nhưng nàng nghe người trong phe của Phượng Vương nói, hình như hoàng thượng muốn nâng đỡ Lang Gia Quận Vương chống lại nhi tử của nàng.

Mặc dù vậy, nhưng khi nghe thấy hai người đánh nhau, Di Quý Phi không bao giờ nghĩ đó là do đấu tranh chính trị.

Nàng biết rõ nhi tử của mình, nếu là vấn đề do quyền lực gây ra, Tạ Phượng Thiều sẽ không bao giờ ra tay. Hai nam một nữ, tình huống này làm sao có thể ngăn người ta nghĩ đến chuyện gút mắc tình cảm?

Mọi người đều thích bóp quả hồng mềm, Di Quý Phi cũng vậy.

Mắt phượng Di Quý Phi ngưng trọng, uy hiếp nói: “Bổn cung muốn ngươi thành thật khai báo, Phượng Vương cùng Lang Gia Quận Vương tranh chấp có liên quan đến ngươi không?”

Lệ Tri im lặng một lúc, Tạ Phượng Thiều liền dành nói trước nàng.

“Mẫu phi, không liên quan gì đến nàng, người không cần quản việc này!”

Tạ Phượng Thiều mở miệng cũng giống như nói cho mọi người biết sự việc đúng là như vậy.

“Ngươi là nhi tử của Bổn Cung, Bổn cung làm sao có thể không quản? Ngươi che chở nàng, có phải là giống như ta nghĩ không? Ngươi thật là hồ đồ! Vậy mà…” Trước mặt nhiều người như vậy, Di Quý Phi nghiến răng nghiến lợi nuốt lời chỉ trích vào, “Nếu truyền ra ngoài, chẳng phải mọi người sẽ coi đó là trò cười sao!”

Tạ Phượng Thiều đứng thẳng người, vẻ mặt cáu kỉnh: “Chuyện của nhi tử, nhi tử sẽ tự xử lý, mẫu phi trở về đi!”

Phượng Vương luôn luôn ngoan ngoãn lại cứng rắn ngỗ nghịch với mình như vậy, Di Quý Phi càng cảm thấy Lệ Tri trước mặt không vừa mắt.

“Mặc kệ nguyên nhân là gì, ngươi thân là Cung Chính Cung Chính Ti, lại không ngăn cản được Thân Vương và Quận Vương  đánh nhau trong cung, đó là lơ là bổn phận!” Di Quý Phi lạnh lùng nói, “Quả Thúy, đánh cho ta…”

“Làm gì mà ồn ào như vậy?”

Âm thanh Tạ Thận Tòng từ phía sau cung đường truyền đến, cung nhân hai bên như thủy triều quỳ xuống, Di Quý Phi cũng vội vàng hướng Tạ Thận Tòng quỳ xuống.

“Phụ hoàng.”

“Hoàng Thượng.”

Tạ Lan Tư và Tạ Phượng Thiều cũng quỳ xuống.

“Được rồi, đánh nhau lớn như vậy.”

Tạ Thận Tòng từ long liễn đi xuống, phất phất tay cho mọi người đứng lên. Lộc Yểu cũng từ long liễn đi xuống.

Nhìn thấy Lộc Yểu ngồi chung một liễn với Hoàng Thượng, sắc mặt Di Quý Phi càng thêm khó coi.

Bởi vì Tạ Thận Tòng gia nhập, con đường cung điện rộng rãi ban đầu trở nên chen chúc chật chội.

Tạ Thận Tòng liếc nhìn Lệ Tri đang khoác áo ngoài của Tạ Lan Tư, sau đó nhìn Tạ Phượng Thiều và Tạ Lan Tư, tâm trạng vui vẻ nói: “Hai ngươi không còn hỏ nữa, tại sao lại đánh nhau như trẻ con ở nơi đông người như vậy?”

“ Hoàng Thượng…”

Di Quý Phi đang định tố khổ thì Tạ Thận Tòng đã giơ tay, nhướng mày, lộ ra vẻ không vui, lời nói của Di Quý Phi lập tức tắt nghẹn trong cổ họng.

“Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?” Tạ Thận Tòng lại nhìn ba người một lần nữa, trên mặt lộ ra vẻ hiền lành.

Cao Thiện đi phía sau hắn một bước, không nói lời nào, mặt không biểu tình, giống như cái bóng không tồn tại.

“… Nhi tử và Lang Gia Quận Vương chỉ có một chút tranh chấp mà thôi, đều là vì nhi tử quá vọng động, Phụ hoàng chớ lo lắng.” Tạ Phượng Thiều nói.

Tạ Lan Tư cũng chắp tay nói: “ Hồi hoàng thượng, là do vi thần cùng Phượng Vương xảy ra chút mâu thuẫn, vừa vặn có Lệ Cung Chính ở chỗ này, quý phi nương nương cảm thấy Lệ Cung Chính không ngăn cản chúng ta, nên định để Quả Thúy phạt tát mặt nàng.”

“Ngươi…” Di Quý Phi tức giận vặn vẹo mặt.

Nàng còn chưa nói ra miệng đấy.

Làm sao có thể cáo trạng những lời không nói ra như vậy! Lang Gia Quận Vương thật không phân rõ phải trái!

“Không đến mức ấy.”

Tạ Thận Tòng cười, nếu Lệ Tri không biết hắn là người như thế nào, chỉ sợ nàng sẽ nghĩ rằng hắn là một hoàng đế tốt và bình dị.

“Trẫm thấy trên người Phượng Vương hoàn hảo, sao mặt của ngươi lại thảm như vậy?” Tạ Thận Tòng cười hỏi Tạ Lan Tư.

Tạ Lan Tư mặt không đỏ tim không đập, lẽ thẳng khí hùng nói: “Để Phượng Vương trút giận cũng không sao, hạ thần nếu thật sự đánh trả, chỉ tổn hại đến hòa khí giữa thân nhân mà thôi.”

Tạ Phượng Thiều khó có thể tin mà nhìn Tạ Lan Tư.

Hai chữ vô sỉ gần như được viết trong mắt hắn.

“ Làm khó ngươi lúc xung đột còn nhớ ra mình là huyết mạch chí thân.” Tạ Thận Tòng cảm khái nói: “ Phượng Vương tính tình bốc đồng, nhiều chỗ cần phải bao dung nhiều hơn.”

“ Hoàng Thượng!” Di Quý Phi trừng to mắt.

Tạ Thận Tòng làm ngơ trước sự phản đối của Di Quý Phi.

“Đều là bổn phận của hạ quan.” Tạ Lan Tư chắp tay nói.

Lệ Tri lạnh lùng nhìn hắn giả vờ sắm vai một hiền thần.

Sóng gió do Quận Vương và Thân Vương gây ra, lại thêm sự tham gia của hoàng đế và Di Quý Phi, từ đầu đến cuối nàng chỉ là một viên đá vô tình rơi vào vòng xoáy.

Trước những đại nhân vật này, nàng không khác gì một viên sỏi.

“ Tất cả giải tán đi, cản trở đường trẫm trở về Tử Vi cung.” Tạ Thận Tòng phất phất tay.

Mọi người tiếp tục hành lễ cho đến khi long liễn biến mất ở cuối đường.

Hoàng đế đã lên tiếng, Di Quý Phi cũng không dám trừng phạt Lệ Tri nữa, chỉ có thể trừng mắt nhìn nàng một cái, mang theo Tạ Phượng Thiều cùng các cung nhân rời đi.

Sau khi đường cung điện trở lại im lặng, Tạ Lan Tư thờ ơ lau vết máu trên khóe miệng.

Trò hề này là để cho thiên hạ thấy sự yếu đuối của hắn, Phượng Vương chỉ là người xuất hiện đúng lúc mà thôi.

Công nhiên ẩu đả với ái tử của hoàng đế, Tạ Lan Tư cũng không sợ cơn thịnh nộ của hoàng đế.

Hắn biết rõ, so với hèn hạ và tầm thường, điều mà vị hoàng đế này không thể chịu đựng được là nhìn thấy người khác có tài năng và phẩm chất.

Có thể tận mắt chứng kiến hắn mắc kẹt trong tình yêu với nữ nhi của một tội thần không có gia tộc nương tựa, Tạ Thận Tòng không chỉ có thể ngồi thư thái trong một thời gian dài mà thậm chí còn có thể ăn thêm hai phần cơm.

Tâm tình của hắn vui vẻ, khóe miệng nhếch lên nhặt ô giấy trên đất.

Lệ Tri nhìn Tạ Lan Tư bị thương đến xấu xí mà vẫn có tâm trạng vui vẻ, nàng liền đoán được phần nào mục đích thiết kế trò hề này của hắn.

“Ngươi vui lắm à?”

Tạ Lan Tư không quan tâm đến lời nói sắc bén của nàng, khóe miệng nhếch lên cười: “Bàn Bàn cảm thấy thế nào?”

Hắn rất vui.

Lệ Tri có thể nhìn ra được.

Không chỉ có thể đạt được mục đích chính trị, mà còn có thể để mọi người thấy được sự thân thiết của họ.

Nếu có thể, Tạ Lan Tư hận không thể dùng Hoàng bảng để công khai mối quan hệ của hắn và nàng.

“Sao nàng không khoác áo vào? Nhìn nàng kìa, tóc ướt rồi.”

Tạ Lan Tư đứng trước mặt nàng, đem một phần ba chiếc ô che hết cho nàng, sau đó nhẹ nhàng vén sợi tóc bị ướt mưa dính vào mặt nàng.

Những ngón tay dính nước mưa của hắn, giống như một con rắn lạnh, yếu ớt trườn trên mặt nàng.

Tạ Lan Tư yêu thương nhìn nàng.

Con ngươi của Tạ Lan Tư đen hơn người thường, sâu thẳm và ẩm ướt, hình bóng của nàng được phản chiếu trong đôi mắt lưu luyến đó, giống như một lao ngục vây khốn lấy nàng, màu đen không đáy kia không chỉ quấn lấy hắn, mà còn quấn quanh lấy nàng.

“Nếu như Bàn Bàn không có A Lý thì làm sao bây giờ?” Hắn ôn nhu nói.

Lệ Tri không trả lời.

Sau khi ra khỏi cung, hai người ngồi trên xe ngựa.

Khi trở lại Lệ Trạch, hình như hắn nhìn thấy cái gì đó mới lạ, liền lệnh cho  xa phu gọi người bán hàng rong trên đường đến.

Người bán rong kiễng chân lên, cố gắng bế một chú chó con lên để Tạ Lan Tư ngồi trong xe nhìn rõ hơn.

“Là một con tế khuyển thuần chủng! Khi nó lớn lên, nó sẽ là trợ thủ đắc lực cho việc đi săn!”

Tạ Lan Tư xoa đầu chó con, lấy từ trong ngực ra một đồng bạc đưa cho người bán hàng rong.

Xe ngựa lại khởi hành, cún con mũm mĩm tựa hồ biết mình đổi chủ, ngoan ngoãn nằm ở trong lòng Lệ Tri.

“Điện hạ mua, vì sao lại đặt trên người ta?”

“ Tặng nàng.” Tạ Lan Tư nói, “Có thể gọi nó là Thần Đan.”

Lệ Tri cúi đầu nhìn chó con mắt đen tròn xoe trên đùi mình, im lặng hồi lâu mới nói:

“Thần Đan đã không còn nữa.”

Tạ Lan Tư nhìn nàng một lúc, rồi đột nhiên nói:

“Về sau chúng ta sẽ không mất đi nữa.”

Lệ Tri có chút kinh ngạc, nàng ngẩng đầu nhìn Tạ Lan Tư, hắn tựa hồ cũng không biết lời nói vừa rồi của hắn vô cùng kỳ quái.

“Ngươi có biết là ngươi đang an ủi ta không?” Lệ Tri hỏi.

Tạ Lan Tư khẽ giật mình, rõ ràng là hắn không nhận ra ý an ủi trong câu nói này.

“Có đôi khi, ta thật sự nghĩ không ra.” Lệ Tri lại cụp mắt xuống, vuốt ve cún con trên đùi, nhẹ giọng nói.

“Không nghĩ ra cái gì?”

Ngươi đến cùng là có trái tim không?

Lệ Tri đã không hỏi câu hỏi này.

Bởi vì nàng biết Tạ Lan Tư có lẽ cũng không có câu trả lời.

“Không lâu nữa, sẽ là ngày vạn thọ của Hoàng đế.” Lệ Tri nói.

Tạ Lan Tư không nghĩ tới nàng bỗng nhiên thay đổi chủ đề, nhưng hắn vẫn tiếp tục lắng nghe.

“Vào ngày đó, ta sẽ cho ngươi một kinh hỉ.”

“Kinh hỉ gì?”

Lệ Tri đảo mắt, nhìn thẳng vào Tạ Lan Tư, cười nói:

“Đến ngày đó, ngươi sẽ biết.”

Để nàng xem thử…

Hắn có phải là không có thống khổ khi mất đi không.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play