Sau đêm giông bão là ngày hưu mộc, cũng là một ngày mặt trời rực rỡ.
Ánh nắng chói chang chiếu vào cửa sổ, trêu chọc Lệ Tri đang nằm trên giường, nàng nhìn những hạt bụi bay lơ lửng trong không khí, cảm thấy bọn chúng còn có sinh khí hơn cả nàng.
Nàng hít một hơi thật sâu, cố gắng nâng thân thể nặng nề của nàng dậy.
Tiếng động trong sân không ngừng vang lên, khiến nàng muốn phớt lờ cũng không được.
Lệ Tri bước đến mở cửa ra.
Trong sân có thêm một cây hoa quế xum xuê hương thơm ngào ngạt, thoạt nhìn đã mấy chục năm tuổi, Tạ Lan Tư đang đứng dưới gốc cây, dùng chân đạp mạnh đống đất dưới gốc cây. Gió thu nổi lên, đại thụ xào xạc, hoa quế phiêu tán theo gió, màu vàng lay động như cơn mưa bay đến bên cạnh nàng, nàng vô thức đưa tay ra đón.
Sau khi gió ngừng, nàng mở lòng bàn tay ra, một bông hoa quế nho nhỏ thơm ngào ngạt nằm trong lòng bàn tay nàng.
“Tỉnh rồi à?”
Giọng nói của Tạ Lan Tư từ dưới gốc cây truyền đến, nàng làm như không nghe thấy, thẳng đến khi hắn đi đến trước mặt nàng, nàng mới không thể phớt lờ được nữa.
“Nàng thích hoa quế, cho nên ta dời cây hoa quế ở trước phủ Kinh Triệu Doãn đến đây. Khi thời điểm thích hợp… Ta sẽ tặng nàng cây hoa quế trăm tuổi ở Dao Hoa Cung.”
Những bông hoa nhỏ giống nhau rơi xuống đầu và vai của Tạ Lan Tư. Lệ Tri nhìn những gì hắn mang trên người, tất cả đều do tự tay nàng chọn lựa, tình nghĩa khi đó dường như đã thay đổi khi đối mặt với thế sự xoay vần bây giờ.
“Ta nghiền xương ống quyển của mẫu thân thành bột chôn dưới gốc cây hoa quế.” Tạ Lan Tư nói với giọng điệu thoải mái như trò chuyện, “Với sự tu bổ của bột xương, năm sau hoa quế sẽ nở hoa rất tốt. Nếu muốn, nàng cũng có thể đem di hài của Thần Đan chôn ở dưới tàng cây, để nó ngày đêm ở bên cạnh bồi bạn với nàng.”
“Nếu như nàng muốn chôn ở chỗ khác, ta cũng có thể đi cùng nàng.” Tạ Lan Tư đưa tay vuốt ve gò má của nàng.
Thần sắc Lệ Tri hờ hững lạnh nhạt.
Sau khi cảm xúc mãnh liệt qua đi, tất cả những gì còn lại là sự mệt mỏi và chết lặng.
“Nàng còn giận ta sao?” Tạ Lan Tư hỏi.
Hắn nhìn nàng, trên khuôn mặt đó chỉ có sự bình tĩnh như tro tàn.
Linh hồn của nàng tựa hồ đã đi đến một nơi rất xa, hắn không thể chạm vào, cũng không thể nói chuyện với nàng, chỉ còn lại thân thể này, lưu lại trên đời, làm bạn ở bên cạnh hắn.
“ Tàng bảo đồ đã bị thiêu hủy, xương ống quyển của mẫu thân cũng bị nghiền thành bột…” Hắn chậm rãi nói, “Bây giờ chỉ có một mình ta biết kho tàng ở đâu.”
“…”
“Nàng phải yêu ta như yêu bảo tàng.” Tạ Lan Tư nhìn chằm chằm vào đôi mắt trống rỗng của nàng, nhẹ nhàng nói, “Bởi vì bây giờ, ta chính là bảo tàng.”
Lệ Tri tùy ý để Tạ Lan Tư ôm nàng vào lòng.
Qua vai hắn, nàng nhìn những tia nắng xuyên qua khoảng trống giữa những bông hoa quế và những chiếc lá xanh.
Làm thế nào nàng có thể dừng lại?
Nàng không thể dừng lại.
Bởi vì ngay cả cuộc đời này cũng không phải của nàng, nàng chỉ là sống trên danh nghĩa của một người khác mà thôi.
Chiều hôm đó, vào giờ lành do Thiên sư tính toán, bốn cỗ quan tài được cải táng trong phần mộ tổ tiên Lệ Thị ở ngoại thành phía đông. Chuyện này có ít người biết, bởi vì nghiêm chỉnh mà nói, bọn họ vẫn còn là tội nhân.
Lệ Từ Ân và Lệ Tượng Thăng quỳ trước mộ phần của mẫu thân không dậy nổi.
Phụ mẫu của Chu Thị được lén lút mời đến, ngồi trong xe ngựa ở phía xa nhìn buổi hạ táng.
Khi Lệ Tri đến trước xe ngựa, hai người đã sớm bật khóc.
Nàng lấy con bài ngà của Chu Thị từ trong ngực ra và đưa nó bằng cả hai tay cho Chu lão gia râu tóc đã bạc. Hai tay ông lão run rẩy nhận lấy.
Chu lão gia liên tục vuốt ve con bài ngà, nước mắt giàn giụa trên khuôn mặt, Chu lão phu nhân ở bên cạnh ông khóc không thành tiếng.
“Cô nương không chỉ giúp đưa di thể của ái nữ trở về quê nhà, mà còn giúp hai ngoại tôn của chúng ta được đọc sách tập viết, khiến chúng trở nên nổi bật. Đại ân đại đức của cô nương, Chu gia suốt đời khó quên”, Chu lão gia ngước đôi mắt đẫm lệ lên, “Tiểu lão mặc dù không có quan chức gì, nhưng cả đời kinh thương coi như cũng có chút tích lũy. Nếu cô nương có chỗ nào cần dùng đến một nhà tiểu lão, xin cứ mở miệng.”
Lệ Tri đỡ họ xuống xe ngựa.
Nhìn họ đi về phía hai huynh muội Lệ Tượng Thăng.
Nhìn thấy cảnh bọn họ ôm nhau khóc, Lệ Tri tưởng rằng tâm mình đã chết lặng, nhưng giờ phút này lại cảm thấy hâm mộ trong lòng.
Họ vẫn có gia đình, chỉ có nàng là thực sự cô đơn.
Trước mặt hai đệ muội, nàng giả vờ như bình thường, nhưng đến tối, khi Tạ Lan Tư đến thăm, Lệ Tri không đuổi hắn đi, và đương nhiên cũng sẽ không chào đón hắn.
Nàng coi hắn như không khí, như bông hoa quế ngẫu nhiên từ ngoài cửa sổ bay vào.
Đợi sau một giấc ngủ dậy, nó sẽ tự nhiên biến mất.
Vỏ sò của nàng từ đêm đó đã không thấy tăm hơi, nàng biết là ai cầm đi, nhưng điều đó đã không còn quan trọng nữa.
Khi nàng vào cung, tảo triều ở Kim Loan điện đã xong.
Các nữ quan trong quan thự đang xúm lại xì xào bàn tán, thấy nàng đến thì tản ra như cá bị chấn kinh. Công việc của Cung Chính Ti là giám sát tin đồn, không tin đồn nào có thể lọt khỏi tai Lệ Tri.
Không lâu lắm, nàng liền biết nội dung mà những cung nhân này đang nghị luận.
Những thân tín được hoàng đế cử đi tìm bảo tàng ở Quỳ Huyện chỉ tìm thấy một lượng nhỏ vàng bạc, không tương xứng với quy mô của bảo tàng.
Dẫu vậy, những người đó cũng không phải trở về tay không.
Một lão nhân trăm tuổi ở Quỳ Huyện thừa nhận, chuyến nam tuần cuối cùng của Ngụy thị Hoàng tộc năm đó, quả thực có rất nhiều đoàn xe chở vàng bạc châu báu đi theo.
Tính xác thực của bảo tàng đã được nghiệm chứng, nhưng vị trí vẫn phải đợi thương thảo, có nhiều ý kiến giữa các triều thần về vị trí chính xác của bảo tàng.
Hoàng đế cuối cùng đã nghe theo ý kiến của một triều thần… mở cửa Đông cung, tìm kiếm nơi Thái Tử Phi từng ở, xem liệu có manh mối nào còn sót lại hay không.
Cấm quân như thủy triều tràn vào Đông cung.
Đây là lần đầu tiên sau mấy năm bị phong tỏa, Đông cung mới có nhiều người như vậy tiến vào, bụi bặm tung bay khắp các gian phòng.
Số lượng bảo tàng khổng lồ đã tác động đến tâm thần của mọi người, sau nhiều năm, Đông cung một lần nữa xuất hiện trước mắt mọi người.
Chạng vạng tối, Lệ Tri mang theo một nhóm cung nhân tới Đông cung.
Cửa Đông cung được Thiên Ngưu vệ canh giữ nghiêm ngặt, chỉ có thể nghe thấy âm thanh của Thiên Ngưu vệ đào bới đi lại bên trong.
“Cung Chính, mời đứng yên, hoàng thượng đã hạ lệnh, không ai được phép đến gần Đông Cung.” Thủ vệ Thiên Ngưu Vệ nói.
“Xin hãy thông truyền cho Trung Lang tướng Lệ Minh Kha một tiếng, nói Cung Chính Lệ Tri cầu kiến.”
Thủ vệ Thiên Ngưu Vệ hai mặt nhìn nhau, một người trong đó quyết định đi truyền tin cho Lệ Tri.
Một lúc sau, Lệ Minh Kha từ Đông Cung đi ra.
Xét về quan hệ họ hàng, lẽ ra nàng nên gọi đối phương một tiếng đường ca, nhưng bây giờ đang trực, có quá nhiều người, Lệ Tri vẫn hành lễ với hắn và lễ phép nói:
“Nô tỳ bái kiến Trung Lang tướng.”
Lệ Minh Kha gật đầu: “Ngươi tìm ta có chuyện gì?”
Là đường huynh muội, nhưng Lệ Tri và Lệ Minh Kha thực sự không có nhiều liên lạc với nhau.
Phụ thân của hai người đều không vừa mắt nhau. Vì vậy, hai nhà rất ít khi qua lại, Lệ Tri cũng không biết nhiều về vị đường ca này. Chẳng qua là sau khi hắn làm quan trong cung thì thỉnh thoảng có nghe nói về hắn một chút, xem ra hắn cũng chính trực như vị thúc thúc kia.
“ Nô tỳ phụng Hoàng lệnh mang lương khô và trà cho chư vị tướng sĩ.”
Lệ Minh Kha gật đầu, ra hiệu cho Lệ Tri để lương thực lại, lúc các tướng sĩ nghỉ ngơi sẽ dùng.
Ba ngày liên tiếp, mỗi ngày Lệ Tri đều dẫn cung nhân mang nước và thức ăn đến cho Thiên Ngưu Vệ.
Ngày thứ ba, cuộc tìm kiếm đã tiến vào khâu cuối cùng, các tướng sĩ nghỉ ngơi trước Đông cung càng ngày càng nhiều.
Vẻ mệt mỏi trên khuôn mặt của Lệ Minh Kha cũng càng thêm nghiêm trọng.
Trên đời có hai thứ rất có sức lan tỏa, một là gió, hai là bí mật.
Tin tức về việc một số lượng lớn thi thể không rõ thân phận được đào lên ở Đông Cung đã truyền đến tai Lệ Tri, sau đó là hoàng đế, sau đó nữa là mọi người trong cung.
Đối với Lệ Tri, chỉ có một điều tốt trong chuyện này, đó là thi thể bị mất xương ống quyển của Ngụy Uyển Nghi nằm lẫn trong số xương trắng đó nên rất khó nhận dạng. Mặc dù là tin tức tốt, nhưng đối với nàng nó đã trở thành vô ích.
Nàng đã không còn khả năng lấy được bảo tàng tiền triều nữa rồi.
Vì vậy, chỗ tốt này chỉ dành cho Tạ Lan Tư.
Hắn đã thành công che giấu bí mật của bảo tàng.
Lại một lần nữa đi trước tất cả mọi người.
Sau đêm đó, đối với Lệ Tri là rời xa, nhưng đối với Tạ Lan Tư, là tiếp cận.
Hắn đã biết mục đích thực sự của Lệ Tri, vì vậy hắn không cần phải phòng bị dư thừa nữa.
Thái độ của hắn ngày càng trở nên thân mật, giống như một tiểu hài tử ngây thơ cuối cùng đã hoàn toàn độc chiếm được món đồ chơi yêu quý của mình.
Nghênh ngang xuất nhập Lệ Trạch chỉ là chuyện nhỏ, Tạ Lan Tư thậm chí còn phớt lờ ánh mắt của người khác, chiều nào cũng xuất hiện bên ngoài quan thự Cung Chính Ti để chờ Lệ Tri tan trực.
“Là ngươi giết những người đó?” Lệ Tri đột nhiên hỏi khi họ đi cạnh nhau trên cung đường lất phất mưa phùn.
Tạ Lan Tư cầm trong tay một chiếc ô dầu, khóe miệng nở một nụ cười, hiển nhiên là tâm trạng rất vui vẻ.
“Ta giết đều là người có tội.”
“Vậy tại sao ngươi không giết ta?” Lệ Tri dừng lại, nhìn bóng lưng của hắn, “Ta cũng có tội, ta phản bội ngươi.”
Cơn mưa đầu thu se lạnh lần lượt rơi xuống người Lệ Tri.
Tạ Lan Tư phát hiện nàng rớt lại phía sau, liền đi trở lại, che ô lên đầu nàng.
Sau khi xé đi tất cả ngụy trang, hắn trở nên săn sóc và kiên nhẫn.
“Ta cũng lừa nàng.” Tạ Lan Tư cười nói, “Vậy là hòa nhau.”
Hòa nhau?
Làm thế nào hòa nhau?
Nàng sẽ không bao giờ nhận thua, nàng không muốn thua một kẻ coi mạng người như cỏ rác, chà đạp lên niềm thương nhớ của nàng.
Nàng muốn Tạ Lan Tư cũng nếm thử tư vị vĩnh viễn không có được người mình yêu là như thế nào.
Chỉ bằng cách này, hắn mới có thể cảm nhận được sự bi thống của nàng.
“Tại sao ngươi lại hãm hại Thái Tử?” Lệ Tri hỏi.
“Bởi vì ông ta muốn giết ta.”
Câu trả lời của Tạ Lan Tư hoàn toàn giống với lý do tại sao hắn giết Thái Tử Phi.
Có lẽ ở thế giới của hắn, không trở thành thợ săn thì chỉ có thể trở thành con mồi, tay không vấy máu thì cũng chỉ có thể máu chảy đầm đìa.
Hắn chưa bao có, cho nên sẽ không bao giờ thống khổ khi mất đi.
Mà Lệ Tri, đã thực sự có được nhiều thứ và được hạnh phúc.
Có lẽ hắn và nàng vĩnh viễn cũng sẽ không bao giờ hiểu nhau.
“ Ông ta tin vào lời sấm ngôn, cho rằng thiên tai có liên quan đến ta, chỉ có giết ta thì mới cứu vớt được muôn dân trăm họ.” Tạ Lan Tư nói, “Ông ta cũng có do dự, nhưng cuối cùng vẫn quyết định hy sinh ta. Ông còn xin ta tha thứ…”
Âm thanh Tạ Lan Tư trầm xuống, ánh mắt cũng trở nên lạnh lùng.
“Nhưng ta không tha thứ.”
“Thiên hạ muôn dân trăm họ, có liên quan gì đến ta?”
“Ta muốn sống, mặc kệ như thế nào, ta đều muốn sống.”
“Ai muốn ta chết, ta sẽ khiến hắn chết.”
Tạ Lan Tư nắm lấy tay nàng, yên lặng nhìn vào mắt nàng.
“Nàng không cần thừa nhận ta.”
“Ta chỉ muốn nàng sống bên ta.”
Tiếng bước chân đột ngột cắt ngang lời nói của Tạ Lan Tư, Phượng Vương vô tình từ một góc đường trong cung đi ra, nhìn thấy hai người đứng sóng vai trước mặt, bước chân hắn ngừng lại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT