“Làm sao em biết được?” Hạ Hoài hỏi.

“Bản vẽ nằm ngay đó mà.” Doãn Thuấn chỉ vào bản vẽ bị một viên đá đè lên, gió thổi làm bay một góc giấy.

“Cũng khá tinh mắt đấy.” Hạ Hoài cười nhẹ.

Doãn Thuấn im lặng một lát, rồi hỏi: “Tôi giúp anh nhé?”

“Không phải ngày mai em có kỳ thi sao? Nhanh chóng uống ăn chén chè đậu phộng rồi ôn bài đi.” Hạ Hoài không cần sự giúp đỡ của hắn, đuổi hắn đi: "Nhanh lên, đến bữa thì anh sẽ gọi em, đừng để thi không đạt đấy.”

Doãn Thuấn nhìn Hạ Hoài một lúc lâu, rồi mới quay người đi xuống.

Nửa đêm, Hạ Hoài nằm trên giường, trong mơ màng, cơ thể không tự chủ run rẩy, mồ hôi ướt đẫm, biểu cảm trên mặt có vẻ rất đau khổ. Anh lầm bầm nói mớ, cơ thể co giật như đang tránh né điều gì đó. Đột nhiên, tiếng nói mớ ngừng lại, môi run rẩy, anh bắt đầu khóc.

Một đôi tay vươn ra, đẩy vai anh, anh không tỉnh, tiếp tục khóc, bàn tay lại đẩy mạnh thêm hai cái.

Hạ Hoài hé mắt, thấy Doãn Thuấn ngồi bên giường, đưa cho anh vài tờ giấy ăn: “Anh nói mớ làm tôi tỉnh dậy.”

Nhận ra trên gương mặt mình có nước mắt, Hạ Hoài nhận giấy ăn từ tay Doãn Thuấn, lau mặt.

“Mơ thấy ác mộng.” Hạ Hoài thở dài mệt mỏi: "Làm nghề này, dễ nằm mơ lắm.”

“Mơ thấy ác mộng thì khóc cái gì? Có bị dọa không?” Doãn Thuấn không tin lời anh.

Hạ Hoài bí đường, nhìn hắn một cái rồi nói: “Em mau đi ngủ đi, không phải mai phải dậy sớm đi thi sao?”

“Đã năm giờ rưỡi rồi, còn gì mà ngủ nữa.”

“Còn có thể ngủ một giây thì hay một giây chứ sao nữa.”

Doãn Thuấn bị đuổi nên đành đứng dậy, nhưng trước khi đi vẫn không nhịn được hỏi: “Tôi có thể hỏi anh mơ thấy gì không?”

“Không được, mau đi ngủ!” Hạ Hoài đuổi hắn ra ngoài.(App TYT)

Doãn Thuấn đi ra ngoài, Hạ Hoài không thể nào ngủ lại nữa. Một phần vì không thể ngủ tiếp, một phần vì sợ lát nữa lại mơ ác mộng làm Doãn Thuấn tỉnh dậy.

Anh ngồi bên giường, châm một điếu thuốc, vừa hút vừa xoa xoa thái dương, thở dài nhìn xuống sàn nhà.

Hút vài bao thuốc, trời dần sáng, anh nghe thấy tiếng Doãn Thuấn dậy chuẩn bị bữa sáng.

Như mọi khi, Doãn Thuấn dậy sớm chuẩn bị bữa sáng, chuẩn bị xong bữa sáng gọi Hạ Hoài ra ăn. Hạ Hoài dường như đã quen với việc được hắn “hầu hạ” như vậy.

Ăn sáng xong, Hạ Hoài nói: “Hôm nay thời tiết lạnh hơn rồi, chút nữa gọi taxi đi đến trường nhé.”

“Đi xe buýt chỉ có vài trạm thôi.” Doãn Thuấn nói.

“Anh đã xem bản đồ, xa bao nhiêu anh còn không biết sao? Hôm nay em phải thi, đi taxi đi, đừng để tay bị lạnh.” Hạ Hoài từ trong túi lấy ra năm mươi tệ đưa cho hắn.

Doãn Thuấn đẩy tiền lại, không chịu nhận: “Tôi dùng tiền của mình.”

“Nếu em không lấy tiền của anh, anh sợ lát nữa em vẫn không chịu đi taxi.”

Dưới sự kiên quyết của Hạ Hoài, Doãn Thuấn đành bất đắc dĩ nhận tiền. Nhét tiền vào túi, Doãn Thuấn đeo ba lô nói: “Tôi đi đây.”

“Đợi chút.” Hạ Hoài như một người ba vỗ lên đầu hắn: "Thi tốt nha.”

Tại một ống cống bê tông thấp, rác thải hòa lẫn với mùi xác thối tỏa ra một mùi hôi thối khó chịu, ruồi nhặng bay qua lại giữa đống rác và xác chết, côn trùng bò trên xác.

Một người ăn xin phát hiện ra xác chết đã gọi báo cảnh sát.

Khi cảnh sát đến, một số cán bộ có kinh nghiệm vẫn gần như bị mùi hôi thối hỗn hợp này làm cho choáng váng.

Nạn nhân là một nam giới, trên người không có áo, chỉ mặc một chiếc quần jeans bẩn thỉu. Gã ta gầy gò, giống như một đống xương chỉ được bọc một lớp da, khắp người không có chút thịt nào, chỉ có lòng bàn chân sưng phù. Mắt gã ta trợn ngược, có ghèn mắt, vết nước mắt trên mặt, mũi có nước mũi khô, miệng có chất nôn và bọt trắng. Bên cạnh có năm sáu ống tiêm đã dùng, một tờ giấy mang bột trắng và một ống nhỏ.

Lâu Kinh dùng kẹp nhặt lên ống nhỏ bên cạnh xác chết, nhìn hai lần rồi nói: “Chết vì dùng ma túy.” Anh ta đưa đầu ống lên mũi ngửi một cái: "Ít nhất pha một nửa bột giặt vào.”

Dịch Thanh Quyết cảm thấy buồn cười, không biết nên nói rằng tên nghiện này tự làm tự chịu hay nên lên án những thương gia vô lương tâm đã hại người. Anh ta đến bên Hạ Hoài, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt xác chết hỏi Hạ Hoài: “Cậu thấy gã ta bao nhiêu tuổi?”

Hạ Hoài đoán: “Sáu bảy mươi?”

“Chưa đến hai mươi, giống như tuổi cậu.”

Hạ Hoài mở to mắt, không thể tin nổi rằng một người cùng tuổi mình lại có hình dạng như vậy, không khỏi thở dài một câu: “Ma túy hại người thật.”

“Có vẻ trước khi chết có người đi qua đây, nhìn tư thế này, chắc chắn là muốn cầu cứu người ta.” Lâu Kinh nhìn tư thế kỳ lạ của xác chết nói.

Dịch Thanh Quyết ra lệnh cho cấp dưới: “Điều tra xem gã ta là ai.”

Một đồng nghiệp nhỏ giọng nói: “Toàn thân chỉ có một chiếc quần, làm sao mà điều tra?”

Lúc này, Lâu Kinh phát hiện trong túi quần của gã ta có một bức ảnh: “Có một bức ảnh.” Anh ta dùng kẹp nhặt bức ảnh ra: "Đội trưởng Dịch, anh xem đây là ai?”

Dịch Thanh Quyết đi tới, Hạ Hoài cũng tò mò ngó vào. Trong bức ảnh là người phụ nữ tự sát ở Bạch Lộ Châu.

“Gã ta là bạn trai của người phụ nữ đó?” Dịch Thanh Quyết nhíu mày, lấy điện thoại ra lục tìm album ảnh.

Anh ta từ trong điện thoại tìm ra bức ảnh của bạn trai nạn nhân, so sánh giữa bức ảnh của người đàn ông trẻ tuổi và xác chết gầy gò, nhìn kỹ một lát, có vẻ hơi giống nhau.

“Trước đây vẫn không tìm thấy gã ta, không ngờ lại ở nơi này.” Một đồng nghiệp nữ - Viên Tình nói.

“Một người một xác hai mạng, một người bỏ mạng trên phố. Một gia đình ‘ba người’ thật là… chậc chậc chậc.” Một đồng nghiệp khác thở dài.

“Trong túi còn một tờ giấy.” Lâu Kinh kẹp ra tờ giấy, thấy trên giấy ghi một địa điểm và một vài con số như ghi chép về giao dịch: "Có vẻ như là địa điểm giao dịch ma túy.”

Dịch Thanh Quyết ngay lập tức trở nên nghiêm túc: “Giấy phải giữ cẩn thận, liên hệ ngay với Cục phòng chống ma túy.”

“Vâng.”

Lệnh vừa được ban hành, lúc này, hai chiếc xe dừng lại bên ngoài, bộ phận vật chứng và bác sĩ pháp y đã đến, Dịch Thanh Quyết ra hiệu cho cấp dưới thu dọn.

Sau khi thu dọn, Lâu Kinh như thói quen vỗ vai Hạ Hoài: “Quên hỏi, Doãn Thuấn sống với anh thế nào? Có quen không?”

“Khá quen, sáng nào cũng làm bữa sáng cho tôi hết.” Hạ Hoài cố ý nói để khiến Lâu Kinh ghen tị.

“Tôi không hỏi nó có quen không, mà hỏi anh có quen không.”

“Tôi có gì không quen?”

“Bình thường nó nói chuyện không khiến anh tức điên lên sao?” Lâu Kinh kỳ quái hỏi.

“Có lúc nói thì cũng hơi bức bối, nhưng chưa đến mức làm tôi tức giận thật sự. Mà nói tới thì hôm đó em ấy đã nói gì với vợ anh mà khiến cô ấy tức giận đến mức muốn ném bát vào mặt em ấy vậy?” Hạ Hoài luôn cảm thấy tò mò về chuyện này.

Lâu Kinh nói: “À, cũng không có gì, hôm đó vợ tôi vừa lúc đang nổi giận với tôi, nó không chút cảm xúc nói một câu, phụ nữ hay nổi giận thì dễ bị mãn kinh sớm mà.”

“……” Hạ Hoài nghĩ đến việc vợ Lâu Kinh đã từng đến Cục cảnh sát ầm ĩ, so với phản ứng của cô ấy với Doãn Thuấn, không khỏi thở dài: "Cô ấy không đánh chết em ấy thật sự cũng là phước đức rồi.”

Trường Trung học Hải Đảo 1 hôm nay có kỳ thi tháng toàn trường, học sinh phải sắp xếp phòng thi theo quy định của trường.

Mỗi thí sinh sử dụng một chiếc bàn, khoảng cách giữa các thí sinh phải đủ để một chiếc bàn đặt giữa, theo quy định này, một lớp không đủ chỗ cho toàn bộ học sinh, trường quyết không lãng phí một chút không gian nào, các hành lang bên ngoài lớp học cũng trở thành phòng thi.

Doãn Thuấn rất không may được phân vào phòng thi ở hành lang, trong thời tiết lạnh như vậy, học sinh ở hành lang vừa phải chịu gió lạnh vừa phải suy nghĩ về những bài toán khó nhằn. Khi thi mà không biết nên tập trung vào bài hay là phàn nàn về sự sắp xếp tệ hại này.

Có một số học sinh muốn đối xử tốt với bản thân hơn, phao đã được chuẩn bị từ trước là đạo cụ không thể thiếu.

Một bạn nam lợi dụng khi giám thị bước vào lớp, vội vàng nói nhỏ với Doãn Thuấn đang ngồi ở bàn bên cạnh: “Nhanh ném qua đây! Ném qua đây nào!”

Doãn Thuấn và nam sinh này có quan hệ khá tốt, việc “giúp đỡ một tay” như thế này hắn không để tâm. Hắn liền vò mảnh giấy ghi lại ý tưởng của mình thành một cục rồi ném về phía bàn của bạn nam.

Cục giấy bay lên không trung vẽ thành một đường cong đẹp mắt, rồi rơi trên bàn của một bạn nữ.

Bạn nam nghĩ thầm: Chết tiệt, sao lại để giấy rơi vào tay người khác mà không phải là mình, lại còn là Tô Tiểu Hàn!

Tô Tiểu Hàn là học sinh xuất sắc trong lớp, giống như những học sinh giỏi khác, cô bé cũng có một “bệnh chung”, cực kỳ ghét học sinh gian lận trong kỳ thi. Tô Tiểu Hàn không chỉ có bệnh chung đó mà còn nghiêm trọng hơn rất nhiều. Nếu giấy rơi vào tay học sinh khác thì còn có thể nhờ họ giúp ném lại cho mình, nhưng rơi vào tay Tô Tiểu Hàn, chẳng khác nào rơi vào hố lửa.

Thế nhưng kỳ lạ là, Tô Tiểu Hàn dường như hoàn toàn không để ý đến cục giấy trên bàn, cũng không thấy cô bé viết bài, chỉ cầm bút ngồi yên.

Doãn Thuấn nhận thấy hôm nay Tô Tiểu Hàn có vẻ không ổn. Cô bé nhìn rất mệt mỏi, thỉnh thoảng ho khan, bài thi vẫn dừng lại ở phần câu hỏi lựa chọn, giấy nháp cũng không có gì, khuôn mặt tiều tụy như người sắp chết. Bị bệnh nặng như vậy mà vẫn phải cắn răng đến thi, có lẽ điểm số trong mắt những học sinh xuất sắc quan trọng hơn cả mạng sống.

Bạn nam nghĩ mình vẫn có cơ hội, thấp giọng gọi: “Tô Tiểu Hàn! Tô Tiểu Hàn! Ném giấy qua đây đi!”

Nghe thấy tiếng gọi của bạn nam, Tô Tiểu Hàn mới chú ý đến cục giấy trên bàn, bình thường thấy loại đồ vật này thì cô bé sẽ tức giận mà ném đi, nhưng hôm nay có lẽ vì đang bệnh nên cô bé mơ màng, vươn tay nhặt cục giấy lên.

Ngay lúc này, một bàn tay thô ráp nắm lấy cổ tay cô gái, quát lớn: “Tô Tiểu Hàn! Em gian lận!”

Tất cả thí sinh có mặt đều giật mình hoảng hốt, người đàn ông xuất hiện bất ngờ này chính là giáo viên chủ nhiệm của họ, Đàm Khải Minh. Tô Tiểu Hàn rõ ràng là một người xui xẻo, vừa thấy giấy đã bị giáo viên Đàm Khải Minh phát hiện.

Tô Tiểu Hàn lập tức bị doạ đến tái mặt, cục giấy trên tay giống như một củ khoai lang nóng bỏng tay, bị cô bé ném trên mặt đất.

“Em không có!” Tô Tiểu Hàn cuống quít lắc đầu phủ nhận, bởi vì quá kích động, cơn ho khan của cô bé càng ngày càng dữ dội hơn. Nhưng tất cả điều này trong mắt giáo viên Đàm Khải Minh chỉ là trò giả vờ.

“Em không có? Em không có vậy cái này là cái gì? Chứng cứ đều ở đây mà em còn dám nói không có?” Ông ta đã cướp được giấy từ tay cô bé, giơ cao lên cho tất cả thí sinh nhìn, lớn tiếng nói: “Tất cả nghe đây, Tô Tiểu Hàn gian lận! Thế này thì điểm số xuất sắc của em ấy đều là sao chép cả! Học sinh lớp 12A8, Tô Tiểu Hàn! Gian lận! Đã bị tôi bắt quả tang tại trận!”

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play