“Những người phụ nữ đó à…” Vương Thắng Cường cười, giọng điệu châm biếm, khinh thường: “Chẳng qua chỉ là vài món đồ, mấy con điếm mà thôi.”
Dịch Thanh Quyết cảm thấy bên mắt giật giật, tưởng mình nghe nhầm: “Ông nói lại lần nữa?”
Vương Thắng Cường vẫn giữ nụ cười khinh bỉ, tự cho mình là đúng: “Đàn bà từ xưa đến nay chỉ là một món đồ, cho dù là tướng quân nổi tiếng ra trận cũng sẽ cưỡng hiếp vài con đàn bà, chẳng có gì đáng kể. Tôi có tội gì? Tôi chỉ làm hỏng vài món đồ không thuộc về mình. Thế mà các người lại đeo bám tôi vì mấy món đồ đó!” Vương Thắng Cường càng nói càng hăng: "Các người thật ngu ngốc, chết mấy con điếm cũng làm các người ầm ĩ tận bao nhiêu đấy năm, thật buồn cười!”
Dịch Thanh Quyết tức giận, lập tức nắm lấy cổ áo của gã ta, lật xuống đất, đá vào lưng, vai và mặt gã ta, từng cú một. Anh ta đấm vào bụng hai cú, rồi lại đẩy gã ta xuống đất, tiếp tục đá!
Vương Thắng Cường nằm trên đất, hai tay ôm đầu, chỉ cần nghe tiếng rên rỉ đau đớn cũng biết Dịch Thanh Quyết đã ra tay mạnh như thế nào.
Trước đây cũng có nhiều tù nhân nói những lời khó nghe với Dịch Thanh Quyết, dù có thô tục đến đâu cũng không khiến anh ta động tay đánh họ, và chưa bao giờ ra tay mạnh mẽ như lần này.
Tất nhiên, Hạ Hoài và bất kỳ ai có mặt tại đây đều muốn xông lên cùng đánh Vương Thắng Cường. Những phát ngôn của gã ta khiến mọi người vừa sững sờ vừa tức giận, quan điểm vô nhân đạo như vậy khiến người ta phải kinh hoàng, một tư duy giống như một con súc vật.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT