“Có phải thật hay không thì con có thể quay về hỏi vợ của con, hỏi con trai của con. Cố Kiến Quốc, lời mẹ cũng đã nói hết rồi, con xem rốt cuộc có thể giải quyết được hay không. Nếu như con không thể giải quyết, vậy thì chúng mau chóng ra ở riêng hết đi, mẹ cũng không muốn sống chúng với hai đứa nữa, mắt không thấy thì tâm sẽ không phiền.” Mẹ cả Tôn nói xong lại nằm xuống.
Đây là lần đầu tiên bố Cố nhìn thấy vợ mình tức giận như vậy, ông thầm nghĩ chắc cũng đã xảy ra chuyện gì đó, “Con còn đứng ở đây làm cái gì, không mau về đi!”
Cố Kiến Quốc qua đây là để lấy đồ ăn, không ngờ lại biết được chuyện này, lập tức cảm thấy rất xấu hổ. Sau khi nói với bố Cố một tiếng, anh nhanh chóng đi ra ngoài.
Cố Tiểu Xuyên vươn cổ đợi Cố Kiến Quốc quay lại, nhìn thấy anh tay không đi về, trong lòng thằng bé đột nhiên cảm thấy rất thất vọng, “Bà nội thật keo kiệt, chỉ biết thiên vị, có đồ ngon cũng không cho con ăn.”
Trong lòng của Cố Kiến Quốc càng thêm mệt mỏi, “Tiểu Xuyên, sao con lại nói bà nội như vậy chứ, bà là bậc trên của con mà, con không thể nói như vậy được!”
“Con muốn nói là, bên chỗ bà nội có rất nhiều đồ ăn ngon, nhưng bà nội rất thiên vị, toàn cho Tiểu Trụ với Tiểu Bảo, không cho con ăn gì cả. Bà nội không cho con ăn thì con có thể nói bà nội.” Cố Tiểu Xuyên nói một cách hùng hồn.
Cố Kiến Quốc nhìn Trần Chiêu Đệ, anh đột nhiên hiểu tại sao mẹ anh lại tức giận như vậy.
“Anh nhìn em như vậy là có ý gì, con trai chúng ta không nói sai, em cũng không nói sai. Mẹ anh chẳng phải chính là kiểu người như vậy sao, thiên vị chết đi được.” Trần Chiêu Đệ liếc nhìn Cố Kiến Quốc, nói với giọng thờ ơ.
Cố Kiến Quốc cảm thấy nói nhiều cũng vô ích, “Ngày mai chúng ta thu dọn đồ đạc dọn ra ngoài.” Nói xong mệt mỏi nằm xuống ngủ.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT