“Chẳng phải bọn họ còn có Khai Tâm và Tiểu Bảo sao. Khai Tâm còn nhỏ, trong nhà có hai đứa trẻ, anh e rằng bọn họ không thể tự quyết định khi nào có thể đi, dù thế nào cũng phải suy nghĩ đến bọn trẻ.” Thời gian biểu của trẻ không đều đặn, cũng không thể bắt bọn trẻ từ trong nôi ra khi bọn chúng vẫn còn chưa tỉnh dậy. Nếu làm thế, trên đường đi bọn trẻ chắc chắn sẽ không thấy thoải mái, và rất dễ phát cáu.
“Này, sao anh lại hiểu rõ thế. Nếu không phải em đã theo anh từ hồi nhỏ, em thật sự nghi ngờ anh đã từng nuôi trẻ con đấy.” Lâm Dao Dao lại ngồi xuống, chống tay lên cằm, nói một cách xấu xa.
“Anh từng nuôi rồi!” Vẻ mặt của Lưu Dịch không thay đổi, anh cũng không nhìn Lâm Dao Dao, trực tiếp nói ra câu này.
“Hả? Thật sự đã từng nuôi rồi sao? Con của ai? Bây giờ đang ở đâu?” Sau khi nghe xong lời của Lưu Dịch, Lâm Dao Dao bỏ bàn tay đang chống cằm của cô xuống. Cô đập bàn một cách hung dữ, gạt bỏ đi nụ cười trên khuôn mặt, hỏi với giọng điệu hung dữ.
“Em không biết à? Đứa nhỏ do anh nuôi nấng bây giờ đang ở trước mặt anh, đang phát cáu với anh!” Lưu Dịch chậm rãi để đũa xuống, lau miệng, ngẩng đầu nhìn Lâm Dao Dao, trong mắt mang theo ý cười.
Lâm Dao Dao đã đi theo anh từ lúc cô 10 tuổi. Trong một năm có ít nhất một phần ba thời gian cô bám dính lấy anh. Mỗi lần cô tới tìm anh, anh đều phải chăm sóc cuộc sống và cả nơi ăn ngủ của cô. Vì vậy, theo một nghĩa nào đó, chính anh là người đã nuôi cô khôn lớn.
Lâm Dao Dao sững sờ sau khi nghe Lưu Dịch nói, khuôn mặt của cô đột nhiên đỏ lên.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT