Cố Hướng Đông cũng là cảnh sát, nên anh càng chú ý đến hình tượng cảnh sát nhân dân hơn. Việc Cố Hướng Đông tức giận, một phần vì thương con gái của mình, một phần là vì thái độ không đúng mực của cảnh sát.
Mặt của viên cảnh sát đỏ bừng. Viên cảnh sát ngẩng đầu nhìn Hồ Minh, rồi lại nhìn Sở Y Nhất với vẻ cam chịu. “Đồng chí, tôi xin lỗi vì hành vi không phù hợp vừa rồi của tôi, tôi xin lỗi!”
Sở Y Nhất ôm cô gái nhỏ trong tay, nhìn một người đàn ông to lớn xin lỗi mình trước mặt bao người, mà không hề cảm thấy thương cảm chút nào. Thay vào đó, cô cảm thấy những gì Cố Hướng Đông nói rất hợp lý.
Cô cũng không muốn giả vờ rộng lượng nói không sao hay tha thứ gì đó, việc cô có thể làm chính là lật lại câu chuyện này.
“Được rồi, chúng tôi cũng nhận thức sâu sắc lỗi lầm của bản thân, thực sự không nên sử dụng đồ của nước ngoài. Vì thế, không cần các người ra tay đâu, chúng tôi sẽ tự giải quyết,. Làm phiền mọi người hãy kéo chiếc xe này về đi.” Lưu Dịch nhìn A Đông và A Tín đập nát chiếc xe Mercedes-Benz mà bọn họ đã sử dụng được một thời gian rất lâu, anh nói với Hồ Minh với khuôn mặt “vô cùng xin lỗi”.
Một tiếng “ầm” vang lên, bánh xe ô tô rơi ra và lăn về phía đám đông.
Hồ Minh nhìn bánh xe lăn tới chân của mình, sắc mặt anh còn đen hơn lốp xe. Anh thực sự không ngờ rằng Lưu Dịch lại không hề cảm thấy xấu hổ một chút nào. Cậu ta đúng là đang cố ý. Một đống vụn sắt thế này, làm sao bọn họ có thể lôi về được đây?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT