Trần Khiết không nói gì, cô đến chỗ làm việc mới. Vì thái độ tốt, Lục Ái Quốc lại nói đỡ giúp cô vài câu, nên không ai lôi cô đi biểu tình tố cáo hay là giáo dục cô gì nữa.
Mệt một chút, vất vả một chút cũng được, ít nhất không phải chịu sự tra tấn khác. Trần Khiết cảm thấy hiện tại cũng tốt, không đến mức nào!
Ai biết hôm nay đi làm lại gặp Vương Lão Nhị, Trần Khiết cảm thấy hắn còn kinh tởm hơn cả đống phân mà cô hốt được. Phân lớn còn có thể làm cho hoa màu phát triển tốt hơn, hắn còn có thể làm gì? Chỉ biết khiến người khác khó chịu và ghê tởm.
“Vương Lão Nhị, thời tiết bây giờ rất nóng, ruồi nhặng cũng nhiều, anh không khác gì với bọn chúng cả, vo ve ồn mãi không ngừng!
Vương Lão Nhị tức giận đến mức không cắn hạt dưa nữa. Ả đàn bà chết tiệt này có ý gì đây, nói mình giống ruồi nhặng à?
Trần Khiết phớt lờ Vương Lão Nhị, xách hai thùng phân tiếp tục đi chao đảo về phía cánh đồng.
Vương Lão Nhị nhặt một hòn đá bên cạnh và ném vào thùng phân của Trần Khiết. Một tiếng “tõm” vang lên, nước phân văng tung tóe, có một ít còn dính vào quần và giày của Trần Khiết.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT