“Rào”, chậu nước được hắt đi, làm cho bác gái không não kia sợ hãi lùi lại vài bước.
“Tôi thấy bà không ăn được nho nên mới nói nho chua. Ai mà không biết thằng út nhà bà là bảo bối bà yêu quý nhất, chắc trong lòng bà cũng mong ngóng nhà nó sinh được thằng con trai đúng không? Giờ thì nó sinh được một đứa con gái rồi, xem bà con đắc ý cỡ nào?”
“Nói bà kiến thức hạn hẹp quả không sai, con gái là áo bông nhỏ ấm áp, bà không biết à? Đám con trai đều là những khe hở lọt gió, lẽ ra bà cũng đã được trải nghiệm sâu sắc rồi chứ?”
Đâm một nhát vào tim, có ai mà không biết? Vậy mà vẫn mặt dày tìm tới cửa chế giễu mình. Sao không tự coi lại bản thân đã trải qua những ngày tháng gì đi. Bác gái này không biết đã vứt bao nhiêu đứa con gái, những đứa còn lại toàn là con trai. Bây giờ, các con trai đều đã lớn, từng đứa từng đứa một đều đi lấy vợ. Nhưng không ngờ rằng lời nói của người xưa là thật, lấy vợ là quên luôn mẹ. Thật tình, mấy người con trai cũng bất hiếu, chứ đừng nhắc tới mấy đứa con dâu. Hai vợ chồng già bị đuổi ra và phải vào chuồng bò ở, nơi không chắn được gió, không che được mưa, khỏi phải nói thê thảm cỡ nào.
Cho nên đứa con bất hiếu thì dù là con gái hay con trai cũng vô dụng.
“Hừ, con trai tốt hơn so với con gái. Bà cũng sinh được nhiều thằng con trai mà, thế mà còn nói tôi!”
Mặt của mẹ cả Tôn đỏ bừng, nhưng vẫn không chịu thua.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT