“Vậy thì tôi phải đi thôi, tôi sẽ làm nhân chứng, đi thôi.” Cố Kiến Quân quay đầu lại, đi khoảng hai bước rồi quay lại, “Này, Vương Lão Nhị, không phải anh bảo muốn đến Cục Cảnh sát à, đi thôi. Sao lại không đi đi?”
Cố Kiến Quân nhìn Vương Lão Nhị bằng ánh mắt buồn cười, Vương Lão Nhị bĩu môi. Vương Lão Nhị sẽ không ngu gì đi theo Cố Kiến Quân. Nói đùa cái gì vậy, thằng út của gia đình đó làm trong Cục Cảnh sát. Hơn nữa, chỉ với cái ý đó của Cố Kiến Quân, anh cũng thấy rõ Cố Kiến Quân sẽ không giúp mình!
“Sao đấy, anh không đi nữa à. Nếu để tôi nói thì tôi sẽ bảo anh nên thôi đi, thực hư ra sao tự anh cũng hiểu rõ, mọi người ở đây cũng hiểu rõ. Là anh cố tình gây chuyện, đổi trắng thay đen, mọi người tin anh được à?”
“Anh nên thấy vui thì hôm qua người bị thương là anh, nếu như anh làm Trần Khiết bị thương, tội danh của anh lớn lắm đấy…”
“Cậu đừng có nói lung tung, không được định tội tôi một cách vô tội vạ như thế. Tôi không làm cái gì cả, tôi không sợ mấy người. Đừng tưởng thằng út nhà mấy người làm công an là hay ho lắm, hừ…” Vương Lão Nhị rất cứng miệng, nhưng thái độ thì run sợ ra mặt. Anh ôm bụng, vừa nói vừa lùi về sau, chen chúc ra khỏi đám người, sau đó chuồn đi như một cơn gió.
Mọi người cười phá lên, sau đó mạnh ai nấy về, chỉ còn lại một số dân làng quen thuộc với Lục Ái Quốc. Bọn họ trò chuyện vài câu, nói lời chúc mừng với Lục Ái Quốc, dù sao cũng là chuyện vui vì sinh được con trai mà.
Vì hôm trước thức quá khuya nên giờ đây Sở Y Nhất đang chìm trong giấc ngủ, cô không ngờ rằng thủ đô đã xảy ra rất nhiều sự thay đổi không nhỏ vì cô.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play