Khi Lục Ái Quốc kết hôn, hầu hết mọi thứ đều do Sở Y Nhất chuẩn bị. Cha mẹ của Lục Ái Quốc đã không còn nữa, Sở Y Nhất cũng đã bỏ ra rất nhiều tâm tư và tiền bạc cho đám cưới của Lục Ái Quốc để nó không trở nên tồi tệ. Ngoài ra, người nhà họ Cố cũng đã bỏ ra rất nhiều sức. Những điều này đều được Lục Ái Quốc ghi nhớ trong lòng. Trong cái xã này, anh chỉ coi người nhà họ Cố là người thân ruột thịt của mình. Tuy rằng cuộc sống của anh không được đủ đầy, nhưng có cái gì anh cũng đều nghĩ đến người nhà họ Cố.
Gia đình Cố nhìn thấy tất cả những điều này, và cũng biết Lục Ái Quốc là một người tốt. Kể từ đó, bọn họ sống với nhau như người nhà.
“Mẹ, mẹ cứ cầm lấy đi. Cũng đã được một thời gian dài rồi, kỹ năng câu cá của Lục Ái Quốc đã tốt hơn rất nhiều.”
Sở Y Nhất mỉm cười nhẹ nhàng, Lục Ái Quốc cảm thấy hơi xấu hổ. Trước đây anh là người nhàn rỗi nhất, khi người khác bận kiếm điểm công việc thì anh cũng nhàn rỗi. Về sau nhìn thấy Cố Hướng Đông câu cá, anh cũng đã học theo. Hơn nữa, nhiều năm như một, kỹ năng không cải thiện mới lạ đấy.
“Chị ba, cái này cũng do em học từ anh ba ra ấy mà.” Lục Ái Quốc gãi gãi đầu.
“Cậu đợi một lát.”
Sở Y Nhất vừa nói xong liền bước vào phòng, lấy giấy dầu gói một miếng thịt rồi đi ra. Mẹ cả Tôn cũng quen rồi, đứa con dâu này thỉnh thoảng lại hay lấy ra một thứ gì đó. Bà hoàn toàn không biết cô lấy những thứ đó ở đâu ra, tuy nhiên và cũng không muốn hỏi quá sâu. Dù gì cũng là người ta lấy đồ tặng cho người khác, nghĩ nhiều thế làm gì.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT