“Em làm cái gì vậy? Món mì này là em cho mình ăn đó sao?” Lưu Dịch thấy Lâm Dao Dao chán nản, cái đầu nhỏ nhắn cúi gằm xuống trông thật buồn cười.
“Hả? À, không phải đâu, cái này là em làm cho anh ăn đấy. Nhưng chẳng phải anh đã có một bàn đầy ắp đồ ăn rồi hay sao? Còn muốn ăn món mì này à?” Lâm Dao Dao vẫn chưa hiểu vấn đề.
Lưu Dịch thầm nghĩ, tại sao cô gái này không thừa hưởng gen xuất sắc của người nhà một chút nào vậy. Mấy người anh của cô ấy ai ai cũng thông minh, không thông minh cũng là những con cáo già. Tại sao chỉ có mỗi cô ấy ngốc ngếch thôi vậy? Hay là IQ của cô đã bị mấy người anh lấy đi rồi.
Lưu Dịch cũng không quan tâm đến Lâm Dao Dao nữa, anh đưa tay kéo bát mì cô ấy làm và ăn một cách thích thú.
Đổng Như Vân nhìn thấy vậy liền cúi đầu xuống, che giấu đi sự hận thù trong mắt của mình. Sở Y Nhất rời đi, Lâm Dao Dao lại đến. Phải tới khi nào thì anh mới có thể nhìn nhận công sức của em? Trái tim anh làm bằng đá à?
“Sao rồi? Anh thấy sao? Có ngon không?” Lâm Dao Dao nhìn Lưu Dịch với vẻ mặt mong đợi.
“Ừ, không tệ, mùi vị khá đặc biệt.” Quả thật khá ngon. Lưu Dịch không ngờ cô gái này lại còn biết nấu ăn, những cọng mì cô ấy làm ra rất ngon.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play