Sức khỏe của em thế nào rồi? Còn ói không? Đứa nhỏ trong bụng có còn quậy phá em không?
Vợ, anh xin lỗi, vất vả cho em rồi. Còn nữa, anh cũng rất nhớ, nhớ nhà!”
Sở Y Nhất vừa xem vừa cười, cười một hồi rồi lại khóc. Viết cái quái gì vậy nè, dài dòng lê thê lại không đi vào chuyện chính gì cả. Ăn uống thế nào, sống thế nào? Thầy giáo có tốt hay không, học có mệt hay không? Không biết nắm bắt trọng điểm gì cả. Anh như vậy học có tốt không đấy?
Cô sợ một góc của lá thư, đây là vết máu đã khô à? Mặc dù không rõ lắm nhưng Sở Y Nhất càng nhìn càng thấy giống. Không lẽ anh bị thương rồi sao, vậy mà trong thư anh chẳng nói một lời. Xem ra anh không chỉ bồi bổ trí não mà còn phải tăng cường luyện tập cơ thể!
Mẹ cả Tôn trốn ở một góc, nhìn thấy con dâu mình vừa khóc vừa cười. Bà đoán thầm, chắc là đang nhớ con trai út của mình, hầy…
“Bà nội, tại sao mẹ cháu lại khóc như một đứa trẻ thế ạ? Cứ khóc rồi lại cười. Cháu cũng muốn xem bố cháu viết cái gì?” Tiểu Bảo đứng dưới chân mẹ cả Tôn nhìn Sở Y Nhất, nói xong cậu bé định chạy qua đó.
Mẹ cả Tôn nhanh chóng cản lại.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play