“Tiểu Bảo, có phải con không muốn nói chuyện với mẹ nữa không?” Hình như Tiểu Bảo đang tức giận. Khi Sở Y Nhất nói câu này, cậu bé còn không thèm ngẩng đầu lên.
“Mẹ, có phải mẹ định gửi con đi?” Tiểu Bảo ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hoe, giọng nói như bị bóp nghẹt, còn có tiếng nấc nghẹn.
“Tại sao Tiểu Bảo lại nói như vậy? Gửi con đi? Gửi con đi đâu chứ?”
“Gửi đến xã, gửi đến nơi khác. Tóm lại sẽ không ở đây nữa, tránh ngáng việc của bố mẹ. Có như vậy bố mẹ mới có thể chăm sóc cho em gái tốt hơn?”
Sở Y Nhất liếc nhìn Cố Hướng Đông, cô đột nhiên cau mày.
“Tiểu Bảo, không phải trước đây mẹ đã nói với con sao? Đợi sau khi sinh em gái ra, con còn phải giúp mẹ chăm sóc cho em nữa. Tại sao mẹ phải gửi con đi chứ? Bố và mẹ chưa từng có suy nghĩ như vậy bao giờ, Tiểu Bảo đã nghe được từ đâu?” Nếu không phải có người nói với Tiểu Bảo những lời như thế, Tiểu Bảo sẽ không hỏi như vậy.
“Nhưng mà con cũng cảm thấy con rất thừa, không giúp ích gì được cho bố mẹ, vậy mà bố mẹ còn phải phân tâm chăm sóc con. Con…”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT