“Bà bớt khóc lóc đi. Hãy đưa số tiền chúng tôi đã tiêu trong bệnh viện hai ngày qua. Cả viện phí mà Sở Y Nhất phải nằm ở trong bệnh viện nữa. Các người lo liệu mà chuẩn bị trước tiền cho xong đi!” Nói xong, Hà Thúy Lan còn cầm ra một chồng ngân phiếu, như sợ bọn họ không thừa nhận.
Ánh mắt của cô còn nhìn vào trong căn phòng, hừ, xem coi có thể trốn đến khi nào.
Giờ đã là lúc tan làm, cô không tin Tống Hồng Quyên không ở trong nhà, chỉ bảo bà cụ này ra để quấy rối mình.
“Tiền? Tiền cái gì mà tiền? Sức khỏe của Sở Y Nhất kia không tốt thì liên quan gì đến tôi, là do bản thân cô ta không có bản lĩnh, mang thai rồi mà cũng không biết, dựa vào cái gì mà đòi chúng tôi phải đưa tiền! Không có!” Vừa nghĩ tới chuyện bắt mình phải đưa tiền ra, bà cụ La như con mèo bị ai giẫm phải đuôi, nhảy dựng lên.
“Mấy người không đưa, được thôi. Vậy bây giờ tôi sẽ đi tìm Phó Cục trưởng La. Tôi không tin, cả nhà mấy người lại không có một người biết nói lý lẽ.”
Tống Hồng Quyên, người đang ở trong phòng, nghe thấy những lởi của Hà Thúy Lan, mặt cô lại đỏ lên. Lời của Hà Thúy Lan như đang nói thẳng vào chính cô, Hà Thúy Lan biết cô đang ở trong nhà sao?
Hầy, thật là phiền phức. Cả lớn cả nhỏ, không một ai để cho cô yên tĩnh. Không gây chuyện này thì cũng phá chuyện khác. Vốn dĩ cô muốn đi đến trước cửa để xin lỗi, nhưng mà mẹ chồng cô sống chết cứ cản cô lại. Nói gì mà nếu như cô đi, vậy thì chứng tỏ thừa nhận bọn họ đã làm sai. Tình huống lúc đó chỉ là tự phòng vệ, không thể coi như là cố ý gây thương tích được.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play