“Em dâu, khiến em với em út phải cực khổ rồi. Đợi khi nào Ngọc Lan xuất viện và về nhà, anh sẽ bảo mẹ đưa tiền cho hai đứa.” Cố Kiến Quân cũng biết Sở Y Nhất chắc đi mua đồ ăn cho bọn họ, anh cảm thấy hơi xấu hổ.
“Anh hai, anh đừng quan tâm nhiều đến thế. Mẹ biết hai người không đem theo tiền, lúc tìm em với Cố Hướng Đông, mẹ đã đưa một tiền cho bọn em, vậy nên anh cũng không cần phải cảm thấy ngại làm gì.” Mẹ cả Tôn không đưa tiền cho cô, nhưng cô không nói thì không ai biết. Huống hồ chi, cô cũng không thiếu tiền.
Cũng may tình hình của Hà Ngọc Lan tương đối ổn định, nếu không cô sẽ phải liều mình bị mọi người coi như yêu quái, đưa Hà Ngọc Lan vào hệ thống trang trại và nhờ quản gia nhỏ xem xét.
Trong những ngày Tết, bệnh viện không chỉ ít bệnh nhân mà ngay cả trong căng tin cũng không có gì để ăn. Sở Y Nhất nhìn tới nhìn lui cũng không thấy có gì đáng để mua, cô trực tiếp giết thịt một con gà trong hệ thống trang trại, ninh thành súp gà trong nồi áp suất, rất ngon và thơm. Ngoài ra còn hấp một ít bánh bao thịt đông lạnh, sau đó đóng gói cẩn thận và đi ra khỏi hệ thống trang trại.
Trong lúc đang tranh thủ nấu canh gà, cô hỏi quản gia nhỏ về y học. Quản gia nhỏ khoanh hai tay: “Cô hỏi tôi? Tôi cũng không biết, tôi không khám phá chuyên sâu nhiều kiến thức y học, tôi chỉ có thể giải quyết những căn bệnh khó chữa. Hầu hết đều dựa vào thiết bị tiên tiến nhất và cả chức năng thông minh của chúng tôi.”
Sở Y Nhất trợn tròn mắt: “Quản gia nhỏ, cậu không chuyên nghiệp chúc nào. Không ổn rồi, sau này tôi phải nghiên cứu để đào tạo sâu cậu nữa, bằng không sau này làm phẫu thuật gì đó cho người ta sẽ rất dễ bị bại lộ, phá nát danh tính của tôi.”
“Chủ nhân, tôi nghĩ nếu như cô có khả năng đó thì chi bằng cô tự học thêm đi. Tốt hơn hết là cô nên dựa vào bản thân mình.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT