“Cậu đã nói với ai?” Anh không có thời gian để ý đến lời nói của Tiểu Vương, chỉ muốn nắm được thông tin quan trọng nhất.
“Phó cục trưởng Cao, hôm đó anh ta ra khỏi văn phòng của anh và bị em nhìn thấy. Em đã hỏi anh ta tại sao lại bước ra từ văn phòng của anh. Anh ta nói có chuyện cần báo cáo với anh nên em bảo rằng anh đã xin nghỉ phép, sau đó lại nói, có khả năng vì sức khỏe không tốt nên anh cần phải về nhà nghỉ ngơi.”
Nghe Tiểu Vương nói như vậy thế thì đúng rồi, bức thư đó mười phần hết chín phần là nét bút của Cao Đại Sơn. Tuy nhiên nếu như anh thật sự đi rồi, Cao Đại Sơn tự tin rằng bản thân có thể được làm cục trưởng, ngồi được lên chức vị đó hay sao? Suy nghĩ quá đơn giản.
“Cục trưởng, em sai rồi. Lần sau, em hứa sẽ không nói lung tung nữa.” Tiểu Vương nhìn gương mặt của Cố Hướng Đông trong gương chiếu hậu, trong lòng tràn đầy áy náy. Họa từ miệng mà ra, đều tại bản thân không biết quản chặt cái miệng của mình, tạo ra phiền phức cho cục trưởng!
“Tôi phạt cậu một tháng lương, để cậu nhớ thật kỹ. Lần sau, trước khi muốn nói cái gì, hãy nghĩ xem cái gì mình nên nói và cái gì mình không nên nói!”
“Vâng, em hiểu rồi, cục trưởng. Em hứa sau này sẽ không phạm sai lầm như vậy nữa.” Có hình phạt thì tốt, anh chỉ sợ cục trưởng tức giận đến mức làm biếng trừng phạt cả anh.
“Lái xe cho tốt, tôi còn phải về ăn cơm với chị dâu của cậu nữa.” Sau khi Cố Hướng Đông nói xong, anh nhắm mắt lại.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT