“Ở nhà? Ở nhà em còn tự nhiên hơn nhiều! Đây là đã kiềm chế lắm rồi đó, anh rể à. Em không quan tâm, em không thích người mới đến, cô ta ức hiếp em, anh mau đuổi cô ta đi đi!”
“Em thôi đi, chắc chắn là do em kiếm chuyện với người ta trước. Anh mà còn không hiểu tính cách của em nữa sao. Tuy nhiên lần này không được đâu, em thật sự nên bớt gây sự đi, cô gái này em động không nổi đâu!” Vương Đại Chí nghiêm túc cảnh cáo Tiểu Trần. Khoan hãy nói đến chuyện chồng cô ấy là Cục trưởng Cục Cảnh sát, chỉ mỗi Lưu Dịch đứng về phía của cô ấy, ai mà dám rớ vào!
“Có phải anh thấy người ta xinh đẹp nên đau lòng không?” Tiểu Trần bước tới, tức giận nhìn Vương Đại Chí. Bình thường anh chỉ cảm thấy đây là thái độ hờn dỗi của mấy cô gái trẻ, nhắm một mắt mở một mắt cho qua chuyện, cũng coi như đang chiều cô ấy. Nhưng mà Sở Y Nhất ấy à, tạm thời không thể động vào. Anh vẫn còn nhiều điều chưa rõ, không thể nào đặt cả tương lai của mình vào đứa em này của mình được!
“Em nói bậy bạ cái gì thế! Nói chuyện sao không thử dùng não đi, nếu không có anh và chị em bảo vệ cho em, em nói xem sau này em làm sao!”
“Cho nên anh rể à, anh càng phải luôn bảo vệ cho em, nuông chiều em, không thể để em chịu oan ức được.” Nói xong, cô đặt mông ngồi lên đùi của Vương Đại Chí.
“Em làm cái gì vậy, đừng có phá nữa, một lát có người vào đây đấy.” Vương Đại Chí sợ tới mức lập tức đứng lên.
“Anh gạt ai thế? Văn phòng làm việc của giám đốc mà muốn vào là có thể vào được sao? Hơn nữa khi em vừa vào đây, em cũng đã khóa cửa rồi. Anh rể, anh không nhớ em sao. Đã mấy ngày rồi anh không đi tìm em gì cả, người ta nhớ anh đến mức ăn không ngon ngủ không yên, anh thật là đồ vô lương tâm!” Tiểu Trần nhõng nhẽo rúc vào trong lòng của Vương Đại Chí, kể lể tâm tư của mình.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play