“Con ngây ra đó làm gì, còn không vào trong nghỉ ngơi đi.” Mẹ cả Tôn vẫn không quên những lời Tiểu Vương đã nói với bà lúc anh ta sắp sửa rời đi, đứa con trai út của bà đã bị thương nặng, bây giờ đang trong thời gian hồi phục.
“Mẹ, không thích hợp!” Cố Hướng Đông bất lực nhìn mẹ mình.
“Chỗ nào không thích hợp? Con ghét bỏ con bé vì dẫn theo đứa trẻ? Mẹ của con ăn muối nhiều hơn con ăn cơm, mẹ nhìn người đâu có tệ, con bé này cũng tốt. Mặc dù trước kia có làm ra vài chuyện sai trái, nhưng đời người dài thế này, ai có thể bảo đảm bản thân chưa từng phạm sai lầm chứ, chẳng phải sửa đổi là được hay sao. Huống hồ chi những tin đồn đó cũng không thể tin hoàn toàn, vào những lúc như thế này con gái là người chịu tổn thương lớn nhất!”
Thấy con trai út của mình không lên tiếng, mẹ cả Tôn lại nói: “Con nói thật với mẹ đi, có phải con thích cái cô gái họ Lâm mới đến hôm nay phải không?”
“Mẹ, mẹ đang nói cái gì vậy, không phải. Ôi trời, mẹ ra ngoài trước đi, con nghỉ ngơi một lát.” Cố Hướng Đông cảm thấy mình không thể nói chuyện tiếp cùng với mẹ của mình, nên anh dứt khoát mời mẹ mình ra ngoài
“Mẹ nói với con chuyện này, Sở Y Nhất vốn dĩ đã không dễ gả đi, nếu như lần này con bé lại ra khỏi nhà của chúng ta, e là cuộc sống của con bé sẽ càng khó khăn hơn…”
Cố Hướng Đông thực sự không ngờ rằng suy nghĩ của mẹ anh quá khác biệt với mọi người, tuy nhiên anh vẫn không thể chấp nhận được.
Bên ngoài, Sở Y Nhất đang ôm lấy Tiểu Bảo, hai người mở to mắt nhìn nhau, bây giờ cô nên làm thế nào đây? Lúc đầu cô không nên kích động như vậy, giờ đây khi ổn định lại, cô thấy thật xấu hổ.
Tiểu Bảo nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, thò cái đầu nhỏ của mình vào trong, thấy Cố Hướng Đông không có phản ứng gì, cậu bé nhét cả người vào bên trong.
Khi Tiểu Bảo đẩy cửa, Cố Hướng Đông đã biết rồi, chỉ là anh vẫn nhắm chặt mắt lại, xem thử đứa trẻ này muốn làm gì.
Đứa trẻ mang một băng ghế nhỏ đến và đặt nó bên mép giường, sau đó leo lên ghế bằng đôi chân ngắn, chiếc ghế phát ra tiếng lạch cạch, đứa trẻ bò đến bên cạnh Cố Hướng Đông.
“Bố, đừng giả bộ ngủ nữa.”
Cố Hướng Đông không biết nên cười hay nên khóc với đứa trẻ này. Cố Hướng Đông ở với Tiểu Bảo được một thời gian rồi, lúc đầu nó cũng không nói năng gì, việc người thân đột ngột qua đời đã tạo ra một cú sốc lớn cho nó khi nó vẫn ở cái tuổi nhỏ bé này. Dần dần, nó mới bắt đầu nói vài câu với Cố Hướng Đông, chỉ là không ngờ rằng nó lại quá lệ thuộc vào Sở Y Nhất.
“Sao con biết bố giả vờ ngủ?”
“Con chỉ nói vậy thôi, không ngờ bố thật sự vẫn chưa ngủ!”
Cố Hướng Đông có cảm giác như đã lấy đá đập chân mình, đứa trẻ này được lắm, khá thông minh.
“Con vào đây làm gì, tìm bố có việc gì sao?”
“Mẹ và bà có việc bận nên con vào tìm bố.”
“Tiểu Bảo, tại sao con lại gọi người đó là mẹ?” Cố Hướng Đông có chút tò mò về hướng suy nghĩ của đứa trẻ này.
“Xinh đẹp, xinh đẹp giống như người mẹ mà con mong muốn, Tiểu Bảo rất thích.” Tiểu Bảo nói một cách nghiêm túc.
Cố Hướng Đông cảm thấy hơi hối hận khi đã hỏi câu hỏi này.
“Bố, con tưởng rằng mình sẽ không gặp lại mẹ nữa, nhưng không ngờ rằng mẹ đã thật sự gả cho bố. Về sau, Tiểu Bảo cũng là đứa trẻ có mẹ và có bố.”
Cố Hướng Đông ôm Tiểu Bảo và vỗ nhẹ vào lưng, “Mọi người đều rất thương yêu con, Tiểu Bảo. Sau này con cứ sống ở đây, Tiểu Bảo thích ở đây không?” Bố mẹ của Tiểu Bảo đã hy sinh, Cố Hướng Đông luôn cảm thấy bản thân mình đã không chăm sóc chu đáo cho bọn họ, vì vậy khi lãnh đạo thảo luận về vấn đề nuôi Tiểu Bảo, anh đã không ngần ngại đứng ra nhận nuôi.
Nhưng cách đây không lâu anh mới được biết, anh là một người độc thân, không phù hợp với chính sách nuôi dưỡng Tiểu Bảo. Chính vì thế mà anh vẫn luôn canh cánh trong lòng việc dẫn Lâm Âm trở về, nào ngờ rằng khi trở về lại nhìn thấy Sở Y Nhất đã ở trong nhà của mình.
Nhìn thấy khuôn mặt ngây thơ của Tiểu Bảo, Cố Hướng Đông chỉ muốn cung cấp cho đứa trẻ này một môi trường phát triển tốt. Vợ của anh có thể không xinh đẹp, tính cách không tốt, nhưng cô ấy phải đối tốt với Tiểu Bảo và có một trái tim nhân hậu.
“Bố, bố có vui không? Bố đã có vợ, lại còn là một người vợ xinh đẹp – mẹ của con.”
Đứa trẻ này mốt lớn lên nếu tìm vợ chắc chắn sẽ tìm một cô nương xinh đẹp, từ nhỏ mà đã có tiêu chuẩn như vậy rồi.
Đối với điều mà Tiểu Bảo đã hỏi anh, có thích Sở Y Nhất hay không, thật ra cũng không tới mức thích nhưng anh không muốn làm tổn thương bất cứ ai. Suy cho cùng, những cô vợ vẫn chưa bước qua cửa nhà anh đều đã chết trẻ, anh không muốn làm hại Sở Y Nhất, để cô ấy chết trẻ khi tuổi còn đôi mươi. Mặc dù anh thật sự cũng cần phải lập gia đình.