“Chào bác gái, cháu là đồng đội của anh Đông, tên cháu là Lâm Âm.” Lâm Âm nhìn vào ánh mắt dò hỏi của mẹ Cố Hướng Đông, bước tới đứng bên cạnh Cố Hướng Đông và tự giới thiệu.
“Ồ, là đồng đội sao, vậy cháu mau vào trong ngồi và uống chút nước đi.” Vừa nói vừa dẫn mọi người vào nhà, sau đó bà ấy nhìn thấy Sở Y Nhất đang ôm một đứa trẻ ở cửa chính, “Y Nhất à, đứa trẻ này ở đâu ra thế?” Tại sao lại có nhiều chuyện thế này, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy!
“Con cũng không biết nữa, mọi người cùng vào trong đi.” Sở Y Nhất cũng muốn biết lắm chứ, đứa trẻ này rốt cuộc là ai. Nhà người ta ba người ai nấy cũng đều về, mình còn đứng ở đây thì thật là ngượng biết bao!
“Mẹ, đứa trẻ này là do con dẫn về.” Cố Hướng Đông tiến lên giải thích.
“Là con dẫn về sao, con của con à? Ai sinh thế?” Trong lòng mẹ cả Tôn dâng lên một cơn sóng trào, bà ấy còn nhìn Lâm Âm, chắc không phải là do cô gái này sinh ra đâu nhỉ.
“Mẹ, không phải như mẹ nghĩ đâu. Đứa trẻ này là con của đồng đội con. Anh ta đã hy sinh trong nhiệm vụ lần trước. Đứa trẻ này không có người thân.” Cố Hướng Đông không muốn nói điều này trước mặt đứa trẻ, nhưng nhìn thấy mẹ mình và cả Sở Y Nhất, anh cảm thấy vẫn nên nói rõ thì hơn.
“Ồ, thì ra là như vậy.” Mẹ cả Tôn nhìn đứa nhỏ với ánh mắt tràn đầy yêu thương, một đứa trẻ đáng thương. Sở Y Nhất cũng cảm thấy có chút tàn nhẫn, cô vô thức ôm chặt đứa trẻ trong lòng. Chẳng trách khi nhìn thấy cô, đứa trẻ đã gọi cô là mẹ, chắc đứa trẻ này rất nhớ mẹ của mình.
“Đừng đứng ở đây nữa, vào trong nhà ngồi đi.” Nhiều người như vậy đứng ở trong sân cũng không phải là chuyện hay ho gì cho lắm
“Tiểu Vương, cậu đưa đại đội Lâm về đi.” Cố Hướng Đông tiến lên hai bước, tránh xa Lâm Âm.
“Không cần vội, hôm nay em cũng không có việc gì, có thể ngồi nói chuyện cùng với bác gái.” Lâm Âm mỉm cười nói.
Sở Y Nhất nhướng mày, ôi trời, xem ra Cố Hướng Đông và đồng chí Lâm Âm này có một tình bạn rất sâu sắc! Cô không ngờ người chồng mà mình chưa từng gặp mặt, khắc vợ, sống chết không rõ lại là Cố Hướng Đông, người mà cô đã gặp qua một lần. Với cái kiểu như thế này, cô hy vọng bản thân không phải là người thứ ba!
“Đại đội trưởng Lâm, thật ngại quá, tôi vẫn còn một vài việc nhà cần phải giải quyết, cô về trước đi.” Cố Hướng Đông nhìn Sở Y Nhất, anh cảm thấy bây giờ đã đến lúc phải tìm ra lý do tại sao cô lại ở trong nhà anh.
Cố Hướng Đông đã nói như vậy rồi, mặc dù Lâm Âm rất muốn ở lại, nhưng cô cũng không có lý do để ở lại. Chỉ là cô có chút không hiểu lắm, cũng có chút không cam tâm, chẳng phải anh vẫn chưa kết hôn sao? Tại sao trong nhà lại xuất hiện một Sở Y Nhất thế này, trong lòng cô hoài nghi nhưng cuối cùng cô vẫn giữ được một chút phong độ của mình.
“Bác gái, vậy cháu về trước đây, lần sau có cơ hội lại đến thăm bác gái.” Sắc mặt của Lâm Âm không thay đổi, cô mỉm cười nói với mẹ cả Tôn.
“Ôi, được, cô gái này thật khéo ăn khéo nói.” Mẹ cả Tôn cười tít mắt với Lâm Âm.
Nhìn thấy Tiểu Vương đã lái xe rời đi, Cố Hướng Đông mới quay sang hỏi mẹ của mình: “Mẹ, chuyện này là sao đây?” Anh nhìn Sở Y Nhất với thái đó khó hiểu.
“À, đây là Y Nhất, vợ của con.” Mẹ cả Tôn mấy ngày nay quan sát Sở Y Nhất, cảm thấy cô gái này rất sạch sẽ, không cao lớn thô kệch giống mấy bà già trong xã, tính cách cũng tốt. Mặc dù bà có nghe qua một số tin đồn trước đây về cô, nhưng bà cũng không hoàn toàn tin hết. Bà cảm thấy cũng chẳng sao nếu như Sở Y Nhất trở thành con dâu của mình. Cô gái này thông minh, biết trước biết sau, chỉ cần thật lòng sống cùng với con trai út của bà là được.
“Mẹ, chẳng phải đây là đang làm liều đó sao?” Cố Hướng Đông biết mẹ anh bị ám ảnh bởi cuộc hôn nhân của anh, nhưng anh chưa bao giờ nghĩ rằng bà ấy lại trực tiếp đưa người về nhà của mình dù chưa có sự đồng ý của anh.
“Cái gì mà làm liều! Nếu ngồi mong ngóng con thì biết đến khi nào mới có thể lấy vợ đây, chắc phải đợi đến mùa quýt mất. Mẹ cũng đã già cả rồi.”
“Bố, mẹ thật sự đã gả cho bố sao? Mẹ xinh đẹp như vậy, bố không muốn mẹ làm vợ của bố sao?” Tiểu Bảo hỏi Cố Hướng Đông một mạch.
“Chuyện này, trước đây là tôi đã không hiểu tình hình, nếu như anh không bằng lòng vậy thì tôi sẽ lập tức rời đi. Dù sao thì hai chúng ta vẫn chưa làm thủ tục kết hôn.” Sở Y Nhất đón lấy Tiểu Bảo từ trên cánh tay của anh và nói với anh.
Cố Hướng Đông cảm thấy cái đầu bị thương của mình càng thêm choáng váng, “Chuyện này rồi chuyện kia, cái quái gì thế này!” Sau đó anh trở về phòng của mình. Khi vừa đến phòng, anh nhìn thấy trong phòng có rất nhiều món đồ không thuộc về mình, đây gọi là vào không được mà ra cũng không xong.