Khi sắp về đến nhà, Sở Y Nhất lấy một vài món đồ từ trong hệ thống trang trại ra, lấy luôn cả một ít bộ đồ lòng của những con gia súc còn sót lại trong lần xử lý đợt trước. Thứ này mùi rất nặng, không đến mức thu hút sự chú ý của người khác đâu nhỉ.
Khi còn chưa đến cửa nhà, cô đã thấy Lưu Thục Phân đứng ở cửa chờ cô.
“Cô giáo Sở, tôi nghĩ chúng ta cần nói chuyện một chút?” Dáng vẻ của Lưu Thục Phân tựa như đắc thắng.
“Tôi không nghĩ giữa hai chúng ta có chuyện cần phải nói, mời cô mau chóng rời đi ngay.” Bị điên à, thân quen gì chứ, có gì mà phải nói.
“Hừ, tôi muốn cô nhường lại công việc giáo viên cho tôi!” Mấy ngày nay làm đồng đến mức sắp khóc luôn rồi, quá mệt. Làm giáo viên tốt hơn, nhẹ nhàng, công điểm lại cao.
“Dựa vào cái gì? Cô muốn làm giáo viên thì kiếm bí thư ấy.” Muốn làm cái gì thì làm cái đó à, nghĩ tôi sẽ chịu nhường cho cô chắc.
“Cô không sợ tôi sẽ nói chuyện ngày hôm nay tôi nhìn thấy được ra ngoài sao. Cô nghĩ đến lúc đó còn có mặt mũi mà đứng ở đây nữa không. Cô bỏ cái nghề giáo viên đó đi, tôi bảo đảm sẽ không nói lung tung, cũng coi như không biết gì cả.” Lưu Thục Phân không tin Sở Y Nhất không quan tâm đến danh tiếng của mình, cô nghĩ rằng chủ ý này rất tốt.
Sở Y Nhất nhìn Lưu Thục Phân giống như một kẻ ngốc, đúng là thần kinh. Cô mặc kệ Lưu Thục Phân, dẫn Tiểu Bảo vào trong nhà của mình như thể bên cạnh không có người, sau đó đóng cửa lại.
Lưu Thục Phân nhìn cánh cửa lớn đóng trước mặt của mình, cô tức giận không nói nên lời, tại sao Sở Y Nhất lại không hề sợ hãi, không hề cảm thấy lo lắng việc cô sẽ nói chuyện cô ta dám ra ngoài gặp gỡ người đàn ông khác?

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play