Nghe có vẻ như Ngân Tước Nhi là một biệt danh. Vị Tỉnh Trai Tiên Sinh quả nhiên không phải tầm thường, ngay cả biệt danh mà cũng biết.

Tần Hi ghé sát vào bên tai Lệnh Hồ Trăn Trăn nhỏ giọng nói: “Tiểu sư tỷ, tiên sinh thích nghe chuyện nhà chuyện cửa nên tỷ kể chuyện trước kia ở Thâm Sơn cho ngài ấy nghe đi,kể nhiều một chút.”

Được, không thành vấn đề. Lệnh Hồ Trăn Trăn cẩn thận gật đầu.

Tần Hi xoa đầu nàng rồi nói: “Tiên sinh, vị này là Tiểu sư tỷ của ta. Từ nhỏ, cuộc đời của tỷ ấy đã vất vả, phải trải qua rất nhiều, từng lặn lội qua cả núi và biển. Chi bằng tiên sinh vừa nghe tỷ ấy kể chuyện vừa cho ta đọc truyện về Ngân Tước Nhi, như vậy cũng có thể giúp tiên sinh tiết kiệm được nhiều thời gian để viết thêm nhiều họa bản nữa.”

Tỉnh Trai hài lòng gật đầu: “Được thôi. Các ngươi đi theo ta.”

Mọi người đi theo ông vào tiểu lâu, chỉ thấy sàn nhà đầy vết mực và giấy, thậm chí cả án thư cũng chìm trong đó. Ông không hề để ý có chỗ để đặt chân hay không mà chí đi đến sau án thư ngồi xuống và lấy giấy bút ra rồi từ đâu triệu ra bốn năm cuốn sách mỏng bằng một cái vẫy tay. Ông không chút do nự nào mà ném cho Tần Hi.

“Cô nương, cô nói đi.” Tỉnh Trai chờ đợi cầm bút lên.

Lệnh Hồ Trăn Trăn lập tức nói: “Lúc ta bốn tuổi, ta hái trái cây dại đã bị ngã xuống bùn. Đại bá nói ông chưa bao giờ thấy đứa trẻ nào hôi hám như ta.”

Tần Hi nín cười tránh ra xa, lật bốn năm cuốn sách kia qua một lần. Bìa sách rất đơn giản, mỗi cuốn chỉ có bốn chữ “Ngân Tước Thi Dương”.

Đây là quá khứ giữa Ánh Kiều Tiên Tử và Thi Dương sao?

Trong lòng hắn khó tránh khỏi có chút thất vọng, nhưng vẫn kiên nhẫn lật từng quyển xem. Dường như những câu chuyện này đều được Thi Dương kể cho Tỉnh Trai nghe, ghi chép vô cùng rải rác và lộn xộn, truy về nguồn gốc, thậm chí là từ trăm năm trước.”

Hơn trăm năm trước, trước khi Thi Dương gia nhập Huyền Sơn Xà Tộc. lão từng cùng một đám yêu tạp nham nào đó chiếm giữ một ngọn núi hoang nào đó ở Dự Châu. Họ chiếm được núi rồi thì vua và làm đủ mọi chuyện xấu xa.

Ngân Tước Nhi là một trong những việc ác mà lão đã làm.

Vị thiếu nữ không rõ lai lịch trẻ tuổi xinh đẹp này không biết vì lý do gì mà xuất hiện với đầy thương tích trên ngọn núi hoang, bị Thi Dương phát hiện và kéo về trại cưỡng bức. Ban đầu lão định giết nàng, nhưng vì thiếu nữ rất ngoan ngoãn và biết quan tâm, lại có chút khả năng tu hành nên Thi Dương giữ nàng lại.

Vì bọn họ gây chuyện khắp nơi, làm loạn dân lành, cuối cùng đã dẫn đến việc các tiên gia môn phái đến tiêu diệt. Một đám yêu hỗn tạp làm sao có thể chống lại các tu sĩ truy sát, khi gặp đường cùng Ngân Tước Nhi lại có kế hay, dẫn dắt đám yêu tránh né và phản công, ngược lại còn tiêu diệt sạch các tu sĩ tiên môn.

Ngân Tước Nhi dần dần trở thành thủ lĩnh, nàng thưởng phạt rõ ràng, chỉ huy rành mạch, dù là cướp bóc đốt phá hay đối phó với tiên môn, đều làm một cách sạch sẽ và gọn gàng. Cái trại nhỏ mà Thi Dương tùy tiện dựng lên một cách tùy tiện ngày càng phát triển lớn hơn và lão phát hiện không ai nghe lời mình nữa, tệ hơn là lão phát hiện ra mình không thể rời khỏi Ngân Tước Nhi, tâm trí và hồn phách đều chỉ nghĩ đến nàng.

Về sau nữa, Ngân Tước Nhi không còn thỏa mãn với việc chỉ thu nạp yêu, thế lực của nàng ngày càng lớn mạnh, dần dần bắt đầu chiêu mộ cả các tu sĩ tà đạo. Khi sắp thống trị được vùng Dự Châu, bọn họ cuối cùng đã phải đối mặt với thảm họa diệt vong thực sự — một môn phái tiên gia cực kỳ mạnh mẽ đã ra tay.

Bọn họ thua rất thảm, Ngân Tước Nhi cũng bị bắt đi, thế nhưng có lẽ vì trân trọng tài năng và tư chất của nàng có lẽ vì trân trọng tài năng và tư chất của nàng mà một môn phái tiên gia đã đồng ý thu nhận nàng làm tu sĩ. Thi Dương nhiều năm không gặp lại nàng, và vì quá nhớ nhung nên những dòng ghi chép tại đây đầy ắp sự đau thương và lưu luyến.

Vài năm sau khi Ngân Tước Nhi bỏ ác hướng thiện, Thi Dương cuối cùng cũng gặp lại nàng, giống như lần đầu tiên gặp, cả người nàng lại đầy thương tích. Lão lại một lần nữa cứu nàng à chăm sóc tận tình. Đối với Thi Dương, đây quả là một câu chuyện tìm lại được tình yêu đích thực, và Ngân Tước Nhi cũng không phụ lòng lão, từng bước bày mưu tính kế, cuối cùng giúp lão trở thành tộc trưởng của Huyền Sơn Xà Tộc.

Sách rất mỏng, Tần Hi đọc một mạch bốn năm cuốn. Nói chung, đây là câu chuyện tự thuật về việc lưỡng tình tương duyệt giữa Ngân Tước Nhi và Thi Dương, nhưng Tần Hi lại cảm thấy từ đầu đến cuối nó giống như chuyện từ một phía hơn.

Nhưng điểm mấu chốt không nằm ở chỗ này, ngay cả trong những ký ức đầy tình cảm của Thi Dương, vẫn có thể thấy rằng Ánh Kiều Tiên Tử thực sự là một nhân vật đáng gờm, suy nghĩ thấu đáo, biết co biết duỗi, lại còn đầy tham vọng. Dù đặt bà ta ở đâu ở đâu, bà ta đều có thể tạo ra những cú chấn động lớn.

Hơn nữa, hắn dường như đã biết bà ta là ai.

Tần Hi khép sách lại, quay về cạnh thư án, không ngờ Tỉnh Trai vẫn đang cẩn thận ghi chép vô số chuyện vụn vặt mà Lệnh Hồ Trăn Trăn kể, cũng không có chút sốt ruột nào.

Trăn Trăn cũng đang nói cười vui vẻ: “Lúc ta mười lăm trên núi xảy ra một trận hỏa hoạn, bầy khỉ kia có đưa đến mấy cái chân heo nướng, nhưng có cắn làm sao cũng không cắn nổi.”

Thấy Tần Hi tới, Tỉnh Trai khẽ mỉm cười: “Đọc xong chưa? Tiểu hữu hình như đã thu hoạch được rất nhiều, ta cũng thu hoạch được không ít. Thật sự là một cuộc gặp gỡ vui vẻ.”

Tần Hi trả lại sách cho ông, rồi hỏi: “Những chuyện này đều là chính Thi Dương kể cho tiên sinh nghe?”

Tỉnh Trai gật đầu: “Quan hệ trước kia của ta và hắn không tệ, hoặc có lẽ là vì lên chức nên nịnh hót lấy lòng ta, nhưng hắn là một người thẳng thắn, dần dần bắt đầu nói thật và tâm sự mấy chuyện cũ với ta. Còn về việc Ánh Kiều Tiên Tử đã làm gì nữa, điều đó phải chờ những người có duyên khác kể lại cho ta.”

Dứt lời, ông lại nhìn về phía Lệnh Hồ Trăn Trăn, hòa nhã nói: “Những gì cô nương trải qua rất thú vị, nhưng chính cô không nhận ra sao? Cô có phải đã quên rất nhiều chuyện hay không?”

Lệnh Hồ Trăn Trăn sửng sốt: “Ta quên chuyện gì?”

Ông cầm tờ giấy chằng chịt chữ trước mặt lên: “Cô nương nhớ cả những chuyện vụn vặt như lúc bốn tuổi bị rơi xuống bùn, nhưng lại không nhớ chút gì về việc biết đọc biết viết mà bỗng nhiên đến bảy tuổi lại có thể nhận chữ, mười tuổi đã cùng đại bá viết thư. Cô nương cũng chưa từng nhắc đến việc tu luyện, nhưng năm mười ba tuổi đột nhiên có thể đánh thắng cả sói trong núi, đến mười lăm tuổi còn trở thành đại sơn vương. Trước đó cô nương có nói là có thể viết thư cho đại bá, nhưng lại nói sau khi đại bá đi thì không tìm được ông ấy nữa, chẳng phải rất kỳ lạ sao? Những chuyện này là cô nương không muốn nói, hay là đã quên rồi?”

Lệnh Hồ Trăn Trăn tập trung cố gắng suy nghĩ: “Không có… Ta…”

Những điều ông nói giống như một màn sương mù trong tâm trí nàng. Mỗi lần nàng cố gắng xua tan nó thì suy nghĩ của nàng lại tan ra như những bông tuyết. Có vẻ như có một thứ gì đó sâu trong tiềm thức đang ngăn cản nàng nhớ lại chúng.

Nàng đỡ trán, đang định đấu tranh một phen, lại nghe Tần Hi nói: “Con người không thể nhớ hết tất cả mọi chuyện từ nhỏ đến lớn được, tiên sinh cần gì phải truy cứu đến cùng như thế.”

Dứt lời, hắn liền lấy từ trong Tay Áo Càn Khôn ra một cái túi lụa, bên trong đựng vô số mảnh vỡ.

“Tiểu sư tỷ.” Hắn đưa túi lụa cho nàng. “Sư đệ chợt nhớ ra, ngày hôm kia lúc đang thu dọn đồ đạc đã tìm thấy hồ lô ngọc bị vỡ này, và đây cũng là đồ sư đệ thích nhất. Không biết Tiểu sư tỷ có thể giúp sư để sửa nó được không?”

Hai mắt Lệnh Hồ Trăn Trăn: “Giao cho ta, ngươi cứ chờ đó!”

Nàng hào hứng tìm một nơi rộng rãi rồi bắt đầu chuyên tâm mày mò những mảnh vỡ của hồ lô ngọc.

Tần Hi liếc nhìn Vạn Thử Yêu Quân, vị Yêu Quân này cũng coi như nhạy bén, hiểu được hắn có chuyện muốn hỏi Tỉnh Trai nhưng lại không muốn để mình đứng đây nghe, nên lặng lẽ tránh sang một bên.

Tần Hi lúc này mới nhìn Tỉnh Trai: “Ta cũng có chuyện muốn hỏi tiên sinh. Tiên sinh có biết nhiều về Lệnh Hồ Vũ không?”

Tỉnh Trai chỉ tay ra ngoài cửa sổ, về phía một tòa nhà ba tầng với cửa ra vào và cửa sổ bị khóa kín: “Sự tích của hắn đã lấp đầy ba giá sách trong Thư Cung của ta. Tiểu hữu chỉ đọc thôi e rằng phải mất vài ngày, mà thật giả cũng không rõ. Còn về chuyện của Lệnh Hồ Vũ, có lẽ những ghi chép trong các môn phái tiên gia của chư vị lại chi tiết hơn chăng?”

Tần Hi lắc đầu: “Không phải mấy chuyện đó. Ta muốn hỏi về những tin đồn liên quan đến thê tử của ông ấy.”

Ngược lại, Tỉnh Trai lại lộ ra vẻ mặt rất hứng thú: “Thê tử? Ngươi là đang chỉ sủng phi kia của Nam Hoang Đế sao? Những tin đồn về nàng ta thật ra chỉ là tin đồn, không có căn cứ gì cả. Nếu ngươi biết gì thì có thể nói cho ta biết được không?”

“Ta cũng không biết cho nên mới hỏi tiên sinh. Vậy tiên sinh có biết có tin đồn nào khác thường về các quan đại thần của Nam Hoang Đế hay không?”

Tỉnh Trai suy nghĩ một chút: “Có một câu chuyện đã bị cấm từ lâu, nghe nói Nam Hoang Đế vì cấm nên đã giết những người kể câu chuyện này đến nỗi máu chảy thành sông. Tiểu hữu nếu muốn đọc thì hãy kể cho ta câu chuyện của ngươi.”

Tần Hi bình tĩnh nói: “Ta sinh ra trong một gia tộc giàu có. Thế nhưng, khi ta chưa đầy ba tuổi, gia đình ta đột nhiên sụp đổ, tản mác khắp nơi, chỉ còn lại phụ mẫu ta cố gắng sống qua ngày. Khi ta bốn tuổi, phụ thân đã tự tay giết chết mẫu thân. Năm ta năm tuổi, phụ thân lại bị kẻ cướp giết chết. Khi ta tám tưởi, tiên sinh chăm sóc ta đã chết thảm trong một vụ hỏa hoạn. Sau đó, ta bị kẻ cướp bắt đi, nhưng được một tu sĩ của Thái Thượng Mạch cứu thoát. Do có tư chất tốt nên đã được nhận vào Thái Thượng Mạch, và năm mười ba tuổi gia nhập vào Nhất Mạch, mỗi ngày đều chăm chỉ tu hành, sống một cuộc sống bình dị và tự tại.”

Tỉnh Trai như có điều suy nghĩ nhìn hắn: “Những lời tiểu hữu vừa nói rõ ràng tràn đầy sát ý, làm sao có thể gọi là bình dị và tự tại được?”

Tần Hi không đáp, chỉ nói: “Ta chẳng có câu chuyện phong hoa tuyết nguyệt thú vị nào, chỉ có những chuyện đã từng trải qua này thôi. Nếu tiên sinh thấy được, thì hãy đưa cho ta câu chuyện về Nam Hoang Đế. Nếu không, ta cũng chỉ có thể bịa ra một câu chuyện để tiên sinh giải khuây mà thôi.”

Tỉnh Trai mỉm cười viết lại những gì hắn từng trải qua: “Gia tộc suy tàn, cha giết mẹ, ân nhân nuôi dưỡng chết thảm. Ngươi là tu sĩ thứ ba có xuất thân như vậy mà ta từng gặp. Nghe nói hai người trước đều đã gây ra những đại họa ly kỳ. Tiểu hữu đừng trách, ta chỉ cảm thán mà thôi. Nào, đến đây, ta sẽ đưa câu chuyện cho ngươi.”

Ông đưa ra một quyển sách mỏng, phía trên đề bốn chữ “Nam Hoang Đế Cấm”.

Tần Hi vừa lật vài trang, liền thấy bên trong viết: [Sủng thần của Nam Vương, khuôn mặt bị che phủ bởi màn sương đen, không lộ diện mạo thật, Nam Vương thân mật gọi: A Tư.]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play