Ta không thích việc không ai nợ ai. Hoặc là nàng nợ ta, hoặc là ta nợ nàng, đừng hòng nghĩ đến chuyện thanh toán sòng phẳng.
Khóc?

Lệnh Hồ Trăn Trăn lập tức mở rộng hai cánh tay ôm chặt lấy hắn, rốt cuộc cũng có chút hoảng sợ: “Sao thế? Ta ở đây này.”

Tần Hi không nói gì, chỉ có từng giọt nước mắt không ngừng rơi xuống, lăn dài trên má nàng, rồi dừng trên môi. Hắn thế mà có thể khóc như vậy.

Nàng nhẹ nhàng nói với hắn: “Tần Nguyên Hi, ác mộng đều là giả.”

Gò má dán chặt cuối cùng cũng chậm rãi tách ra. Hàng mi hắn vẫn còn ướt, đôi mắt ngơ ngác nhìn nàng, như thể đang nghe, nhưng cũng không phải vậy.

Đôi má mát lạnh mà mềm mại, hơi thở yếu ớt, và giọng nói êm ái của nàng.

Mọi thứ đều ở đây, nàng vẫn còn sống.

Không có máu vương đầy đất, và nàng cũng chẳng hóa thành mây khói tiêu tan trước mắt mình. Cũng không có chuyện nàng đột nhiên nhận ra rồi nhìn hắn và rơi một hàng lệ máu.

Những vết cắt của hiện thực và ảo ảnh có đáng là gì, lúc này Tần Hi mới cảm nhận được lưỡi dao đâm trúng chỗ hiểm, đau đớn hơn bất cứ thứ gì khác. Thật không thể ngờ, trên đời lại có nỗi đau như thế.

Nàng dùng đầu ngón tay lau nước mắt cho hắn, trên môi còn vương giọt lệ của hắn, run rẩy theo từng nhịp môi khẽ động: “Có phải ngươi đang có tâm sự hay không? Có muốn nói cho ta nghe không? Hoặc nói cho Tiểu Thất…”

Lời còn chưa dứt, đầu ngón tay hắn đã đặt lên môi nàng, lau đi những giọt nước mắt còn sót lại.

Tâm sự của hắn, không thể nói với ai cả. 

Cảm giác ở đầu ngón tay thật tinh tế, đôi môi của nàng khi chạm vào còn mềm mại hơn vẻ bề ngoài rất nhiều. Từ lâu hắn đã muốn chạm thử, khi đó đôi môi của người Đại Hoang vẫn quyến rũ tựa bây giờ, như thể đã thoa một lớp son đỏ.

Còn có đôi mắt của nàng, dài và mê hoặc, cùng với con ngươi màu hổ phách, thật giống như ánh nhìn trong trẻo của một chú hồ ly nhỏ.

Tần Hi cúi đầu hôn lên chân mày của nàng, từ từ đi xuống, cuối cùng dừng trên hàng mi và ôm nàng thật chặt, như thể cuối hắn cũng cứu được bảo bối quý giá của mình về. Hắn dùng thanh âm vô cùng thấp để gọi tên nàng: “Trăn Trăn, Trăn Trăn...”

Đây là lần đầu tiên hắn gọi nàng là “Trăn Trăn.”

Lệnh Hồ Trăn Trăn nhẹ nhàng vỗ về sau lưng hắn, nhỏ giọng nói: “Nằm mơ thấy ta xảy ra chuyện gì rồi sao? Không sao cả, ta đã có một giấc mơ rất đẹp đó. Hiện giờ ta tặng nó cho ngươi, còn ác mộng kia của ngươi sẽ là của ta, ta không sợ chút nào đâu.”

Tần Hi tựa cằm lên trán nàng, nhẹ nhàng cọ xát qua lại, thỉnh thoảng lại gõ gõ hai lần.

Đồ ngốc, giấc mơ làm sao trao đổi được? Hắn trong ác mộng đã chứng kiến tàn cuộc mà mình vẫn luôn trốn tránh và cũng đã nhìn thấy điều bản thân sợ hãi nhất: Bàn Thần Ti bị hắn cướp đi, còn Lệnh Hồ tan thành mây khói.

Bị tra tấn bởi sự đau đớn cùng cực, cơn giận dữ dữ dội bắt đầu dâng trào.

Chỉ một suối thần nhỏ bé thôi mà cũng muốn chi phối số mệnh của hắn sao?

Tần Nguyên Hi muốn lấy lại Bàn Thần Ti, vậy thì nhất định có thể lấy lại, muốn Lệnh Hồ Trăn Trăn sống, vậy thì nàng chắc chắn sẽ luôn còn tồn tại trên thế gian này.

Lời nói lúc nhập môn của sư tôn vẫn còn văng vẳng bên tai: Rượu có thể nếm, nhưng chớ để say mèm; Tình có thể đắm, nhưng đừng để lụy mê.

Hắn không hề muốn lụy mê nên vẫn luôn lừa mình dối người, lưỡng lự chần chừ. Thế nhưng, nếu đã định là nghiệt duyên vậy lụy mê thì có sao?

Tan thành mây khói, sinh tử cách biệt, hắn không cho phép.

Lệnh Hồ Trăn Trăn vẫn muốn nói tiếp, nhưng giọng điệu lại lộ ra chút rụt rè: “Ta đã xảy ra chuyện gì? Ngươi nói cho ta biết đi để ta chuẩn bị sẵn sàng. Không lẽ ta sắp chết…”

Câu nói kế tiếp đã bị môi hắn chặn lại.

Hắn không muốn nghe nàng nhắc đến từ “chết” này.

Tần Hi cảm thấy mình đã bắt đầu phát điên, gần như buông bỏ hết tất cả để trừng phạt chính mình, hắn không muốn quan tâm nếu tình huống này tiếp tục sẽ như thế nào.

Hắn cẩn thận hôn theo đường viền môi của nàng một lát. Khi kết thúc, trong lòng hắn dâng lên một cảm giác kỳ lạ, dường như rất thỏa mãn nhưng cũng chưa hẳn.

Đôi mắt màu hổ phách không hề né tránh, lặng lẽ nhìn hắn. Bên trong có sương mù đọng lại, mờ mờ ảo ảo, hướng về phía hắn.

Vẫn luôn hướng về phía hắn cho đến tận bây giờ.

Tần Hi nhìn nàng hồi lâu rồi đưa tay nâng lấy gò má của nàng, lần này hôn nàng thật mạnh.

Khu rừng dần dần sáng sủa hơn, gió bình minh thổi qua mồ hôi trên cổ Lệnh Hồ Trăn Trăn, có chút lạnh, nhưng lại dần dần nóng lên. Tay của nàng luống cuống giữ chặt cánh tay hắn, cuối cùng vòng qua cổ hắn, tựa như đã tan chảy thành một vũng nước.

Vạn vật rực rỡ đang ở ngay trước mắt, mặc dù nàng đang nhắm thật chặt nhưng vẫn cảm thấy một luồng ánh sáng lóe lên, cùng với đó là trái tim sắp nhảy ra khỏi cổ họng.

Hắn cũng vậy, nàng nghe thấy rồi.

Sau gáy nàng dần dần xuất hiện một lớp mồ hôi mỏng, và như muốn vớt lấy vũng nước là nàng lên, hắn gần như mạnh bạo nắm chặt sau cổ nàng. Những sợi lông tơ mảnh trên gáy nàng dính vào vết mồ hôi, rối tung lộn xộn.

Sợi dây chuyền mảnh trên cổ nàng sắp bị hắn nghịch đến hỏng rồi, lắc lư chực rơi, có lẽ chẳng mấy chốc sẽ được hắn bắt lấy.

Tần Hi hơi nghiêng đầu, để mặc cho nàng cắn nhẹ lên cằm mình. Hắn sẽ cắn lại gấp đôi vì hắn vẫn luôn là một Tần Nguyên Hi hẹp hòi.

Hắn chiều theo nàng, thậm chí còn muốn nhiều hơn. Đến đây, cứ đi vào từ cửa sổ đi, hắn đang chờ đợi, chẳng cần khách sáo đâu.

Hắn đáng lẽ nên để nàng vào từ cửa sổ từ sớm, để nàng thoải mái dùng giường, nệm, và gối của mình. Hắn muốn giữ nàng lại, khắc sâu vào tâm hồn, để nàng mãi mãi ở bên mình, vĩnh viễn không rời.

Nếu không thích Thái Thượng Mạch cũng chẳng sao, bọn họ đến Đại Hoang, đợi hắn lấy lại được Bàn Thần Ti...

Như bị một cây chùy đập mạnh vào ngực, Tần Hi hơi sững người, dùng hết sức ngẩng đầu lên, tựa cằm lên trán nàng. Hận ý ập đến bất ngờ khiến hắn dùng cằm gõ nàng hai lần.

Lệnh Hồ Trăn Trăn đã rất bối rối rồi mà hắn còn làm gì vậy? Lúc thì thuận theo nàng, lúc thì chống đối nàng.

“Tiểu sư tỷ đừng nhúc nhích, sư đệ có chuyện muốn nói với tỷ.” Thanh âm của hắn có chút khàn khàn. “Sư đệ đột nhiên nhớ ra mình có đọc qua một quyển sách nhưng sách chưa viết xong nên sư đệ đoán không ra kết cục, lúc nãy vừa nhớ ra nên cứ nghĩ về nó mãi. Tỷ và sư đệ thử cùng đoán xem có được không?”

Nàng mờ mịt nhìn hắn, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu: “Được.”

“Giả sử tỷ là người trong sách, trở thành đệ tử của một thợ thủ công và ngày nào cũng rất cần cù tu hành. Sư phụ đặt kỳ vọng rất lớn vào tỷ nên muốn cho tỷ thừa kế danh hiệu Thần Công Quân, tỷ có nguyện ý hay không, có vui vẻ hay không?”

“Dĩ nhiên! Cầu cũng không được!”

“Có một ngày, sư phụ tỷ nói với tỷ rằng muốn trở thành Thần Công Quân phải lấy được một món bảo bối. Thế nhưng, món bảo bối này vô cùng kỳ lạ, chỉ có rất ít người có thân thế đặc biệt và bi thảm mới có thể nắm giữ nó và trùng hợp thay tỷ là một trong những người đó. Ngoài ra, món bảo bối này cũng vô cùng lợi hại, rất nhiều người vì lấy được nó nên đã làm ra nhiều chuyện vô cùng đáng sợ. Mặc dù vậy, tỷ vẫn lấy được món bảo bối đó sau trăm cay ngàn đắng, nhưng trước khi kịp đưa cho sư phụ xem thì đã bị người khác đâm một nhát, lại còn đoạt lấy bảo bối, lúc này sư tỷ sẽ làm thế nào?”

Lệnh Hồ Trăn Trăn sửng sốt: “Ta thảm đến vậy sao?! Vậy ta nhất định sẽ đâm lại hắn ta một nhát, còn lấy lại đồ nữa!”

Tần Hi không khỏi bật cười: “Nhưng trong câu chuyện này, cả tỷ và ác nhân kia thích nhau mà không biết chuyện gì cả, giống như nếu sư phụ thích đại bá của tỷ vậy.”

Nàng lộ ra vẻ hoang mang tựa như đang giải quyến vấn đề gì đó nan giải lắm vậy, chần chừ nói: “Sao ta lại thích người cướp đi bảo bối của ta chứ? Ta nhất định phải lấy lại… Ngươi nói ta thích hắn, vậy ta không thích hắn nữa, nếu vậy thì có thể đoạt lấy bảo bối rồi không gặp lại nữa là được mà?”

Tần Hi bình tĩnh nói: “Nhưng tỷ thật sự thích hắn, càng ngày càng thích hắn, không có cách nào không thích hắn. Tên ác nhân kia đã bị mất trí nhớ, nếu tỷ lấy lại bảo bối hoặc nói tất cả mọi chuyện cho hắn biết thì đều có thể khiến hắn từ nay về sau biến mất khỏi thế gian này. Vậy tỷ phải làm gì đây?”

Lệnh Hồ Trăn Trăn suy nghĩ một lúc lâu, nhưng chỉ có thể lắc đầu: “Ta không biết. Có lẽ… được đến đâu hay đến đó?”

Hắn lại lộ ra vẻ mắt u ám và phức tạp đó: “Cho nên, tỷ cũng chỉ có thể trì hoãn từng ngày.”

Nàng nhìn hắn: “Đây là câu chuyện mà ngươi nói sao? Câu chuyện mà ngươi không đoán ra kết cục?”

“Ừ.”

Lệnh Hồ Trăn Trăn lại suy nghĩ một chút: “Nhưng mà, nếu như người kia cũng thích ta nhiều như vậy, nói không chừng hắn sẽ nguyện ý chủ động tra bảo bối cho ta thì sao?”

Tần Hi cúi đầu nhìn nàng: “Nếu Tiểu sư tỷ là ác nhân kia thì sẽ nguyện ý chủ động trả sao?”

Nàng rất nghiêm túc: “Đầu tiên, ta không bao giờ cướp bảo bối của người khác. Ta là người tốt.”

Hắn bật cười hai tiếng, rồi vỗ vỗ đầu nàng. 

“Nhưng nếu quả thật là ta, ta sẽ trả lại.” Lệnh Hồ Trăn Trăn cũng vỗ vỗ đầu hắn. “Như vậy thì không ai nợ ai nữa.”

Tần Hi nắm chặt bả vai nàng, dùng sức mạnh đến mức khiến nàng giãy giụa, nhưng lần này hắn không thả lỏng tay, chỉ cúi đầu nhìn nàng, nhẹ giọng nói: “Ta không thích việc không ai nợ ai. Hoặc là nàng nợ ta, hoặc là ta nợ nàng, đừng hòng nghĩ đến chuyện thanh toán sòng phẳng.”

Nàng rốt cuộc vẫn mất hứng: “Ngươi cho là ta thích thanh toán với ngươi à? Ngươi không dùng mấy lời lẽ dối trá thì cũng quỵt nợ thôi! Buông tay ra!”

Tần Hi phì cười một tiếng, lập tức buông tay: “Tiểu sư tỷ đừng nóng giận, điều sư đệ vừa nói chính là cái kết mà ta muốn: thà dây dưa đến chết cũng tốt hơn không ai nợ ai. Tiểu sư tỷ nói ta lời lẽ dối trá, nhưng sư đệ thật tâm muốn tạ lỗi với tỷ.”

Lệnh Hồ Trăn Trăn lại bối rối: “Tạ lỗi gì?”

“Sư đệ còn quá non nớt, tính tình chưa được tu dưỡng tốt, bị ác mộng dọa sợ đến mức có hành động vô lễ với Tiểu sư tỷ. Theo phép tắc thì ta phải ở Băng Ngục Phong tự kiểm điểm một tháng.”

Hành động vô lễ? Nàng không cảm thấy vậy.

“Nhưng ta thích.” Lệnh Hồ Trăn Trăn nhìn thẳng vào mắt hắn. “Ta sẽ không bắt ngươi đi Băng Ngục Phong.”

Tần Hi không nhịn được khẽ vuốt hàng chân mày của nàng: “Thích mà nàng nói là…”

“Ta thích ngươi.”

Nàng nói rất nhanh chóng và thản nhiên, thậm chí còn mang theo vẻ kiêu ngạo rằng đây là tình cảm nàng có thể bày tỏ trước cả thiên hạ rộng lớn này.

Tần Hi lẳng lặng nhìn nàng một lát, đột nhiên nói: “Giống với sự yêu thích đối với sư phụ và đại bá của nàng sao?”

“Không giống nhau.” Lệnh Hồ Trăn Trăn ngồi chán rồi nên đứng dậy phủi bụi đất. “Ta không thể nói cho ngươi biết có cái gì khác biệt, dù sao ngươi rất khác với bọn họ.”

Hắn dường như thở phào nhẹ nhõm, tựa lưng vào gốc cấy nhìn nàng vươn vai. Chiếc áo choàng vốn rộng thùng thình nhưng vì vừa bị hắn xoa nắn nên đã trượt xuống bả vai nàng.

Mặt trời đã ló dạng, làn da trắng như tuyết trong bóng tối giờ đây dưới ánh sáng mặt trời trở nên mềm mại như ngọc, vô cùng tươi tắn.

Tần Hi nhắc nhở nàng: “Tiểu sư tỷ có phải nên thay một bộ y phục mới rồi không?”

A, đúng rồi.

Lệnh Hồ Trăn Trăn chui vào trong bụi rậm, hồi lâu sau mới đi ra, nhưng vẫn chưa thay đồ mới. Nàng giấu hai tay sau lưng, không biết đã bắt được cái gì mà chạy đến với hai mắt sáng rực.

“Tần Nguyên Hi, ngươi có phải vô cùng thích hồ ly hay không?” Nàng dường như đang cố gắng làm cho hắn vui vẻ, khiến hắn quên đi cơn ác mộng vừa rồi. “Ta vừa nhìn thấy một con, cầm chơi đi.”

Nàng đưa tay ném một con hồ ly vừa mập vừa xấu xí cho hắn.

Tần Hi túm lấy cổ con hồ ly mập kia, nhìn chằm chằm khuôn mặt sưng tấy của nó hồi lâu, ngập ngừng hỏi: “Nàng đánh sưng mặt nó đấy à?”

“Trông nó như vậy đó.” Lệnh Hồ Trăn Trăn xoa xoa đôi tai của nó, nhưng chúng không hề động đậy chút nào. “Có phải rất thú vị hay không?”

Hoàn toàn không, thật xấu xí.

Tần Hi miễn cưỡng chọc vào nó hai lần, đột nhiên nhìn thấy một món đồ trang sức nhỏ như quả hạch ẩn giấu trong bộ lông dày đặc của con hồ ly này. Nếu nhìn không kỹ sẽ chẳng thể nào nhận ra.

Hắn vẫn bình tĩnh, chọc thêm hai cái nữa, chỉ nói: “Tiểu sư tỷ mau đi thay y phục đi.”

Thấy nàng lại chui vào bụi rậm, hắn bỗng nhiên tháo món đồ trang sức kia xuống, rồi đưa tay ném con hồ ly kia ra ngoài.

Hồ ly chưa kịp đáp xuống đất đã hiện nguyên hình, là một nam tử mặc đồ đen có vẻ ngoài kỳ lạ. Gã ta đương nhiên vô cùng hoảng hốt, hóa thành một luồng âm phong muốn chạy trốn. Không ngờ, một luồng ánh sáng trong trẻo lại lóe lên dưới chân gã, trong nháy mắt lại hóa thành những lưỡi phi kiếm dày đặc, chặn gã đứng bất động ngay tại chỗ.

Gã sợ tới mức không dám nói chuyện, chỉ có thể đưa mắt nhìn xung quanh. Một khắc sau, Tần Hi lại tiến lên lưu loát hành lễ: “Vạn Thử Yêu Quân, đã mấy tháng không gặp rồi. Hóa ra, ngươi vẫn còn giữ được mạng mà đến Trung Thổ.”

Vạn Thử Yêu Quân lắc đầu liên tục, gằn giọng nói chuyện: “Ta không phải…”

“Móng vuốt của Yêu Quân vẫn sắc bén như cũ, chẳng trách lại đào được một đường hầm sâu như vậy.” Tần Hi mỉm cười ngắt lời lão. “Yêu Quân đang muốn làm gì thế?”

Đại Hoang Vạn Thử Yêu Quân chưa bao giờ giấu yêu tương đi nên chưa từng có ai nhìn thấy hình dáng khi lão hóa thành người, chỉ có móng vuốt sắc nhọn trên tay đã làm bại lộ thân phận của lão.

Vạn Thử Yêu Quân nhất thời nổi giận, nhớ lại những điều đáng hận mà tên tu sĩ trẻ tuổi này đã làm. Chẳng qua, hiện giờ lão có người khác đáng quan tâm hơn nên đành phải mềm mỏng khẩn cầu: “Ân oán ở Đại Hoang đều đã là quá khứ cả rồi. Hiện giờ Xương Nguyên đã chết, tước hiệu cũng bị đoạt, cả đại gia đình như thế đều bị tiêu tán. Không biết tiểu hữu có thể bỏ qua hiềm khích lúc trước được không? Ta hoàn toàn không có ý định muốn làm hại hai vị, chỉ một lòng muốn cứu Mặc Lan mà thôi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play