Suối thần ở Thôn Lãng Nguyệt nằm trong hang, bắt đầu xuất hiện từ lúc chạng vạng. Mọi người dần dần tập trung lại xem, đến đêm khuya đã đông đúc đến mức gần như không còn chỗ đứng.

Triệu Chấn nhìn thấy Tần Hi và Lệnh Hồ Trăn Trăn đang buộc dây thừng vào hay bốn năm lần, đi đến đâu cũng phải ở bên cạnh nhau, hắn vừa than thở trong lòng vừa có chút hâm mộ.

“Tiểu Khương.” Hắn kéo Khương Thư lại. “Để đề phòng muội đi lạc, sư huynh cũng buộc chúng ta lại với nhau rồi cùng đi nhé?”

Không ngờ Khương Thư lại lộ ra vẻ chán ghét: “Tại sao phải buộc ta lại với huynh? Ta đã không còn nhỏ nữa, tại sao huynh cứ như vậy thế? Làm gì có tu sĩ nào vì đông quá mà đi lạc?”

Triệu Chấn bị phản bác đến gần như lệ rơi đầy mặt.

Cố Thái tốt bụng cố gắng hòa giải: “Khương sư muội, Vu Phi huynh cũng là lo lắng cho muội thôi. Khi nói chuyện với sư huynh phải lễ phép hơn một chút.”

Y dường như coi nàng là sư đệ mười lăm mười sáu tuổi của mình mà ân cần dạy bảo.

Khương Thư lập tức gật đầu: “Ta đều nghe Hiển Chi sư huynh hết.”

Triệu Chấn không khỏi cảm thấy khó thở, đang muốn lên tiếng lại nghe có một tiếng róc rách vang lên trong hang động. Sau đó một tầng ánh sáng cực kỳ thanh tịnh và đẹp đẽ bao phủ hang động như một tấm màn —— giờ Tý chưa đến nhưng suối thần đã đổ.

Vì thấy đám tán tu không vội đuổi du khách ra mà đã cung kính mời Huyền Sơn Xà Tộc vào vào hang trước, Triệu Chấn lập tức vung tay áo dài lên. Tử Hợp Kính lặng lẽ chui vào trong hang, sau đó trốn trong bóng tối.

Buổi chiều bọn họ đã thương lượng rất lâu. Nếu phải ra tay thì hang động có suối thần là nơi thích hợp nhất: đường đi bên trong quanh co và có rất nhiều du khách. Nếu một bên đột nhiên tấn công, bên còn lại khó có thể chạy thoát. Đối phương nhất định cũng nghĩ như vậy, bởi vì đám người của Thi Dương từ sau khi vào động vẫn luôn canh gác ở phía góc Đông và Nam. Các tán tu không khuyên được nên đành phải thôi.

Du khách kéo đến nhiều đến mức chỉ có thể đi theo từng đợt, Tần Hi kéo Lệnh Hồ Trăn Trăn đến trước mặt, nhỏ giọng nói: “Sau khi vào hang, hãy nắm chặt lấy dây, không được buông ra.”

Nhìn thấy bọn họ chuẩn bị đánh nhau, Lệnh Hồ Trăn Trăn nói: “Ta…”

“Không thể.” Phản ứng đầu tiên của Tần Hi chính là bác bỏ.

“Ta chỉ muốn nói là ta đã biết rồi thôi.” Nàng liếc nhìn hắn mà không biết phải nói gì. “Hiện giờ ngươi có muốn ta dùng phi đao cũng chẳng có đâu. Ta ngay cả chân ngôn cũng không thể dùng được, nên ngươi chỉ có thể tự bảo vệ mình thôi.”

Tần Hi hài lòng vỗ vỗ đầu nàng: “Tốt lắm.”

Lệnh Hồ Trăn Trăn cau màu: “Con người người thật kỳ lạ. Lúc trước ngươi nói ta có thiên phú, có thể học được tu hành rất tốt, nhưng ngươi lại luôn muốn ta làm một người bình thường không có khả năng gì.”

“Vậy Tiểu sư tỷ muốn thế nào?”

Nàng suy nghĩ hồi lâu: “Ta bên trong là tu sĩ lợi hại, còn bên ngoài là người thường.”

Tần Hi nói: “Ta hy vọng Tiểu sư tỷ ở trước mặt ta là một tu sĩ giỏi giang, còn ở bên ngoài chỉ là người thôi. Suy nghĩ của chúng ta không khác nhau đâu.”

Là vậy sao? Nhưng nàng cảm thấy có chỗ nào không đúng.

Không đợi nàng suy nghĩ kỹ hơn thì đã đến lượt bọn họ đi vào hang. Đi dọc theo con đường dài và hẹp bên trong hang sẽ đến một hang động khổng lồ ở giữa có một tảng đá nứt rất lớn. Một dòng suối thần lấp lánh đang đổ xuống từ vết nứt kia xuống một cái ao, thoạt nhìn dường như có mặt trăng ẩn giấu dưới dòng nước.

Có nhiều chiếc bàn dài đặt ở phía Tây của hang, trên đó có đặt mấy chiếc gáo gỗ sạch sẽ để du khách múc nước suối uống.

Lệnh Hồ Trăn Trăn nuốt một viên thuốc Mộng Đẹp, đắng đến mức nhăn cả mặt, sau đó đưa cho Tần Hi: “Ngươi uống đi.”

Hắn cau mày lắc đầu: “Không cần, nhìn vẻ mặt của Tiểu sư tỷ là biết khó uống rồi.”

“Lỡ như gặp ác mộng thì sao?”

“Sư đệ không uống nước suối, đương nhiên sẽ không gặp ác mộng.”

Tại sao hắn không nói sớm hơn? Nàng đã tốn mười mấy lượng để mua hai viên lận đó.

Lệnh Hồ Trăn Trăn cầm lấy một cái gáo gỗ, đang muốn xoay người múc nước suối uống, nhưng Tần Hi lại không nhúc nhích. Hai người đang bị buộc rất chặt vào nhau nên nàng không thể cúi xuống mà chỉ có thể túm lấy ống tay áo của hắn: “Tần Nguyên Hi, ngươi di chuyển một chút đi.”

Hắn quả nhiên di chuyển, nhưng lại ôm lấy eo nàng ra lệnh: “Ôm chặt vào.”

Dứt lời, hắn búng ngón tay, một cơn gió mạnh lập tức cuốn vào trong hang, khiến du khách hét lên tìm chỗ trú ẩn. Nữ yêu tóc trắng trong vòng tay của Thi Dương đột nhiên hét lên, mạng che mặt của nàng bị gió lớn thổi đi, để lộ ra dung mạo quyến rũ ma mị. Quả nhiên là linh nhân Mặc Lan.

Thi Dương giận tím mặt, đột nhiên vung tay lên. Yêu vân tối đen tràn ngập toàn bộ hang động, lập tức bắt được dấu vết linh khí của Hoán Phong Thuật, nhưng lại có một trận dị động bất ngờ xuất hiện trên đỉnh đầu. Một chiếc bình lưu ly to lớn đang hút vào mọi thứ như cá voi hút nước khiến các du khách không kịp phản ứng, bỗng nhiên bị hút vào bình và đưa ra khỏi hang.

Bình Lưu Ly của Tam Tài Môn?! Khóe mắt Thi Dương thoáng thấy mấy luồng sáng phản chiếu từ kính, lập tức tránh đi trong gang tấc —— lần này lại là Kính Thuật của Tử Hư Phong! Mà Hoán Phong Thuật mới vừa rồi chắc chắn là của Thái Thượng Mạch!

Nhìn thấy mấy tên hộ vệ của mình bị Tử Hợp Kính bắt lại không thể động đậy, lão giận đến mức gầm lên. Hai bàn tay mở ra, kết giới màu đỏ như máu bao phủ hang động, chặn lại những tán tu đang cố đi vào từ bên ngoài.

Ngay sau đó, lão lại đi nhanh về phía Mặc Lan, đằng đằng sát khí tóm lấy nàng: “Bọn họ đã đến đây rồi, tại sao không nói cho ta biết?! Tiện nhân! Ngươi phản bội Tiên Tử!”

Không ngờ, lão càng để ý đến việc Mặc Lan “phản bội” hơn là đối phó với các tu sĩ.

Tần Hi đang định thi triển Phong Lôi Thuật, chợt thấy Lệnh Hồ Trăn Trăn lo lắng nhanh chóng bịt tai lại, hắn đổi ý chỉ phóng ra tia sét lạnh lẽo từ Thái Thanh Hoàn. Những tia sét sáng trắng như tuyết tập hợp lại một chỗ, dần dần lan rộng ra. Dù không có tiếng động, nhưng nhìn vào vẫn rất đáng sợ.

“Đừng buông tay.” Hắn nhắc nhở nàng. “Không phải Phong Lôi Thuật, không cần bịt tai lại đâu.”

Nói xong, lại có thêm ba thanh Phong Lôi Phi Kiếm không tiếng động đuổi theo quấn lấy mấy tia sét lạnh, ráo riết đuổi theo Thi Dương.

Trên người lão đã xuất hiện vô số vết thương đẫm máu do phi kiếm gây ra. Vết thương không sâu, tuy nhiên vì do Phong Lôi Thuật gây ra nên đau không thể chịu nổi. Những tia sét ạnh đó không chỉ cản trở hành động mà còn len lỏi vào các giác quan, nếu không cẩn thận sẽ bị thương nặng. Trong cơn tức giận, lão lăn lộn trên mặt đất, hiện ra yêu tương là một con rắn đen khổng lồ với con ngươi đỏ như máu. Mặc Lan đang bị hắn ngậm trong miệng không chịu buông ra.

Tần Hi ôm chặt Lệnh Hồ Trăn Trăn, vội vàng tránh đi đuôi rắn nhanh như chớp của lão. Khi linh khí vừa được thêm vào, ba Phong Lôi Phi Kiếm đột nhiên dài thêm một trượng và những tia sét cũng đan lại thành lưới, rồi nhanh trong trói chặt thân rắn. Thi Dương trốn không kịp nên bị một phi kiếm lớn đâm xuyên qua người, đau đến mức quằn quại trong hang.

Có chút kỳ lạ, tại sao Mặc Lan lại không làm gì cả? Huyễn Hương Tồi Hồn Trận của nàng khá phức tạp nên họ đã thảo luận nhiều cách để đối phó, nhưng không ai ngờ rằng nàng lại bất động từ đầu đến cuối.

Tần Hi đang muốn thi pháp kéo Mặc Lan lại đây, thình lình lại nghe Triệu Chấn la lên sợ hãi: “Tiểu Khương!”

Triệu Chấn vốn phụ trách dùng Tử Hợp Kính giữ chân thủ vệ xà yêu lại, còn những phần nào kính không chiếu đến được là do Cố Thái đảm nhiệm. Lúc đầu, mọi chuyện còn rất suôn sẽ, nhưng mới vừa rồi Triệu Chấn đột nhiên phát hiện Khương Thư vẫn luôn trốn đằng sau mình không thấy đâu nữa. Y vội vàng tìm kiếm xung quanh, lại thấy nàng chạy về phía Cố Thái, người đang bị bao quanh bởi ánh sáng loé lên từ đao kiếm.

Theo tính tình bình thường của nàng, Khương Thư tuyệt đối sẽ không bao giờ liều lĩnh như vậy. Đây là đang làm cái gì thế?!

Triệu Chấn vô cùng hoảng sợ nên Tử Hợp Kính lập tức trở nên hỗn loạn theo. Một số xà yêu bị trói lập tức lăn xuống đất và hiện ra yêu tương. Chúng đều là những con mang xà khổng lồ đầy màu sắc và có đuôi chuyển động cực kỳ nhanh chóng, từng ngọn xà hỏa phun ra phụt vào.

Lệnh Hồ Trăn Trăn cảm thấy bả vai nóng bừng, có một ngọn lửa xanh rơi trên đó. Tuy không đốt cháy nàng, nhưng y phục của nàng đang bị thiêu rụi thành tro, một phần nhỏ trong nháy mắt đã mục nát.

“Ngọn lửa này….”

Nàng vừa mới nói hai chữ, liền nghe Thi Dương đau đớn kêu lên: “Đều do tiện nhân này đã phá hỏng chuyện của Tiên Tử! Mau trừ khử ả! Tuyệt đối không thể để ả rơi vào tay tu sĩ!”

Tần Hi phản ứng rất nhanh, biến ra một tầng hơi nước che trước người, rồi lao vào xà hỏa đuổi theo vị trí của sét lạnh. Khi cảm giác được có mấy cái đuôi rắn đang từ mọi hướng đánh vào mình, hắn ỷ vào Kim Hành Thuật trong người mà không nhượng bộ chút nào, chỉ triệu hồi phi kiếm và phóng vào đuôi rắn. Ngay sau đó, hắn cảm thấy một lực rất lớn đang kéo mình lại, “tõm” một tiếng, cả hai đã ngã vào nước.

Suối thần tuy không sâu nhưng vẫn bị sức mạnh khổng lồ đó vẫn đang kéo xuống, càng lúc càng sâu hơn. Rõ ràng bọn chúng đang có ý định dùng Thủy Độn Thuật trốn thoát.

Tần Hi chỉ sợ Lệnh Hồ Trăn Trăn vừa mới bình phục từ trọng thương, không thể nín thở được. Hắn liền cúi đầu xuống, chỉ thấy nửa váy ngoài của nàng đã bị thiêu rụi hơn nửa, sơi dây mỏng manh của áo lót trên cổ nàng vô cùng nổi bật và chói mắt.

Hắn không tự chủ được mà nuốt nước miếng, trước mắt bỗng tối sầm lại. Đây là những khoảng trống giữa các lần di chuyển của Thủy Độn Thuật. Sau vài lần ánh sáng và bóng tối luân chuyển, thanh phi kiếm trong tay hắn ột nhiên trở nên nhẹ bẫng, và lực kéo mạnh mẽ kia lập tức dừng lại.

Không đúng, vẫn chưa đến lúc kết thúc Thủy Độn Thuật. Rất có thể xà yêu kia không muốn bọn họ đi đến cuối cùng nên đã bỏ họ lại giữa đường.

Bây giờ có chút không ổn, có trời mới biết bọn họ sẽ rơi vào đâu. Tần Hi triệu hồi gió đến bao bọc lấy cơ thể, nhưng lại cảm thấy lưng mình bị đập mạnh vào đá. Mặc dù có Kim Hành Thuật, nhưng đầu óc vẫn bị choáng váng một trận.

Xung quanh tối đen như mực, hắn cẩn thận dùng đầu ngón tay chạm nhẹ vào Lệnh Hồ đang nằm đè lên người mình, rồi hỏi vô cùng khách khí: “Tiểu sư tỷ, tỷ có thể đi xuống không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play