*năng giả đa lao: người có năng lực phải làm nhiều việc hơn
Lúc Lệnh Hồ Trăn Trăn quay về khách điếm, Tần Hi đang ở bên ngoài khoanh tay đợi, khuôn mặt vô cùng không kiên nhẫn.

Thấy nàng, hắn không khách khí chút nào mà than phiền: “Tiểu sư tỷ, quay về quá muộn rồi.”

Muộn?

Lệnh Hồ Trăn Trăn nhìn sắc trời, chính hắn nói trong hai giờ phải quay trở về, nhưng hiện giờ đã được hai giờ đâu? Hôm nay hắn không biết đã bị đụng trúng cái vảy ngược nào rồi mà luôn bắt bẻ nàng như thế.

Thôi vậy, nàng là Tiểu sư tỷ, không so đo với hắn nữa.

Nàng đưa cái hộp gỗ đựng thức ăn sang rồi hỏi: “Giải chú xong rồi?”

“Đã giải xong từ lâu rồi. Người đã được các sư tỷ Linh Phong Hồ mang về tiên môn chăm sóc rồi.”

Tần Hi nhận lấy hộp gỗ, đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng. Hắn đi tới cẩn thận ngửi một chút, sau đó nắm lấy ống tay áo của nàng, đầu ngón tay chậm rãi vuốt ve những cánh hoa trên đó, trầm giọng hỏi: “Cô đã gặp người nào rồi?”

Lệnh Hồ Trăn Trăn bối rối chà xát hai tay áo. Bộ váy này được sư phụ chăm chút rất kỹ lưỡng, mỗi đóa cẩm tú cầu đều được thêu rất sống động. Hiện giờ, trên hình thêu lại có vô số cánh mai hồng kết lại thành hình cẩm tú cầu, thoạt nhìn không thể phân biệt được thật giả.

Đây là ai làm ra vậy? Là trò đùa? Hay đang muốn phô trương khả năng dùng thuật pháp của mình?

Nàng phủi những cánh hoa đó đi: “Gặp được rất nhiều người, trong quán trà còn nhiều hơn nữa.”

Tần Hi hồi lâu không nói lời nào.

Là sơ suất của hắn, hắn không nên để nàng một mình đi ra ngoài. Mấy cánh hoa này rõ ràng là trò khoe khoang của đám tu sĩ phong lưu. Nếu đối phương muốn giết nàng, nàng đã chết từ lâu rồi.

Hắn cau mày quan sát y phục hoa lệ của nàng, có chút do dự: “Đổi bộ nào đơn giản hơn?”

Lại đổi? Ngoại trừ vũ y, nàng chỉ có ba bộ váy mà thầy trò Thần Công Quân tặng thôi. Màu sắc của hai bộ kia cũng rất sặc sỡ nên có muốn khiêm tốn chút cũng khó.

Lệnh Hồ Trăn Trăn hỏi: “Ngươi cảm thấy màu đỏ được hay màu hoa được?”

Có phải thầy trò Thần Công Quân thật sự muốn biến nàng thành yêu cơ không? Tần Hi hít một hơi: “Được rồi, không cần thay nữa.”

Hắn yên lặng chấp nhận sự thật là nàng mặc cái gì cũng rất bắt mắt nên luôn tự rước lấy phiền toái vào người mình. Tần Hi trả thức ăn lại cho nàng: “Tối nay ta không có thời gian ăn tối nên giữ lại tự mình ăn đi.”

Lệnh Hồ Trăn Trăn rất nhanh liền hiểu được hắn nói “Không có thời gian ăn cơm” là có ý gì. Những tu sĩ trước đó đã điều tra các khách điếm xung quanh đều tụ tập bên trong phòng, Chu Cảnh đang chăm chú vẽ gì đó, còn những người khác thì nhỏ giọng trò chuyện thật thận trọng.

Cố Thái thấy người đã đông đủ, liền nói: “Chúng ta đã hỏi tất cả khách điếm trong Linh Phong Trấn và vừa sắp xếp lại tất cả. Từ tháng Hai đến giờ, Linh Phong Trấn có tổng cổng tám nữ tử mất tích, lại đều là người ngoài đến.”

“Điều quan trọng nhất là bọn đều có phu quân và được cho là bỏ trốn cùng người khác.” Sắc mặt của y trở nên nghiêm trọng. “Theo lời các ông chủ thì đa số phu quân của các nàng đều bị trúng Phệ Tâm Chú như nam tử kia. Ai nấy đều điên điên khùng khùng quay về mấy lần, sau đó thì biệt tung biệt tích. Như vậy xem ra người xuống tay chắc chắn là tu sĩ tà đạo.”

Hơn nữa còn là một tu sĩ bỉ ổi vô cùng thích cướp vợ của người khác. Gã chỉ tấn công người từ nơi khác đến ở phụ cận Linh Phong Hồ nên gã chắc hẳn đến từ một tiểu môn vô danh của Linh Phong Hồ. Gã không hề biết sợ là gì; ngoài ra, gã có thể có sào huyệt ở nơi này.

Cố Thái cầm bức vẽ của Chu Cảnh lên, lại nói: “Tuy Nguyên Hi đã giải Phệ Tâm Chú giúp, nhưng người nọ vẫn không thể diễn tả tu sĩ kia trông như thế nào nên có thể thấy rằng thuật pháp của người hạ chú rất cao. Cũng may ngày đó gã không ngừng đuổi theo hai người bỏ trốn nên người nọ vẫn còn nhớ đến nơi mình bị hạ chú. Tùng Hoa đã dựa theo lời miêu tả mà vẽ lại, Diệp sư muội có thể nhìn ra là nơi nào không?”

Diệp Tiểu Uyển gật đầu: “Trên hồ có rất nhiều hòn đảo, chắc hẳn là hồ lớn nhất ngoài kia ngoài tiên môn. Phía sau đó có núi, địa hình thấp nên luôn ít du khách, Trong hồ có rất nhiều rạn san hô ẩn giấu, dưới nước chắc chắn có những hang động bí ẩn, rất khó để tìm ra.”

Cố Thái lập tức nhìn về phía Lệnh Hồ Trăn Trăn: “Lệnh Hồ sư tỷ, Long Quần Phi Đao của tỷ hẳn là có thể…”

“Không được.” Tần Hi trực tiếp ngắt lời. “Rút dây động rừng.”

Một khi Long Quần Phi Đao xuất hiện thì đối phương sẽ lập tức biết được có tu sĩ tiên môn đang chú ý tới mình. Chủ ý này của Cố Thái này rất dại dột, chính y cũng nhận ra, chỉ biết cười xấu hổ.

Diệp Tiểu Uyển nói: “Ta có một cách, chỉ không biết chư vị có đồng ý hay không.”

Chu Cảnh ngạc nhiên nói: “Cách gì?”

“Nếu tu sĩ tà đạo đó đã thích lừa gạt các nữ tử đã có phu quân thì thay vì tốn sức đi tìm sao huyệt, chẳng bằng tự dụ hắn đến đây.”

Dứt lời, nàng chỉ nhìn chằm chằm Chu Cảnh mỉm cười, khiến hắn vô cùng khó hiểu. Sau đó lại nghe nàng nói: “Chỉ cần để cho Lệnh Hồ cô nương và Cố sư huynh giả trang làm đôi phu thê mới cưới. Mấy ngày này họ đang đi du ngoạn Linh Phong Hồ, sau đó ngồi thuyền trên hồ kia rồi cãi vã thật ầm ĩ lên. Dựa theo dung mạo tuyệt sắc của Lệnh Hồ cô nương, nhất định sẽ dụ được tu sĩ tà đạo vào lưới.”

“Không được.” Cả ba người Tần Hi, Cố Thái, và Chu Cảnh đều đồng thanh.

Diệp Tiểu Uyển vốn đã đoán trước được kết cục này, khẽ mỉm cười: “Nếu lo lắng Lệnh Hồ cô nương không chịu nổi, vậy thì phiền Tùng Hoa sư huynh và Cố sư huynh diễn một màn vậy.”

Nương nó, muội ấy bày ra nhiều trò như thế chỉ vì thời khắc này thôi đúng không?!

Chu Cảnh cự tuyệt không chút nghĩ ngợi: “Không được.”

Nhưng Cố Thái và Tần Hi lại phản bội hắn, cả hai người họ đều đồng thanh lên tiếng: “Được.”

Tần Hi vỗ vai Chu Cảnh một cái, rất vui vẻ yên tâm: “Thất sư huynh, khuôn mặt của huynh cuối cùng cũng có ích rồi.”

Lệnh Hồ Trăn Trăn đang im lặng ăn một hộp há cảo cá tươi không nhịn được lên tiếng: “Nhưng mà mọi người chưa từng thấy hình dáng của tu sĩ tà đạo kia cơ mà, làm sao lại biết được đó là gã?”

Diệp Tiểu Uyển nói: “Cũng không khó đoán, gã nhất định có dung mạo tuấn mỹ và tài ăn nói rất giỏi. Nếu không sao có thể dụ dỗ các nữ tử đã gả đi bỏ trốn cùng gã bằng bất cứ giá nào được?”

Chu Cảnh đen mặt trừng mắt nhìn nàng: “Muội đúng là còn nhỏ mà lanh! Biết cũng nhiều đó chứ!”

Đó là một chủ ý hay, nhưng lại đụng chạm đến gương mặt của hắn nên Chu Cảnh hết sức, vô cùng, cực kỳ khó chịu.

Diệp Tiểu Uyển nín cười: “Tùng Hoa sư huynh, đây chỉ là cái gọi là năng giả đa lao mà thôi. Ngày mai ta sẽ đến sớm để thay đồ cho huynh, đảm bảo sẽ không để lộ chút sơ hở nào.”

*

Ngày hôm sau, Diệp Tiểu Uyển đến vô cùng sớm. Vốn tưởng rằng Chu Cảnh sẽ đen mặt lại, nhưng ai ngờ hắn lại rất bình tĩnh, không hề phản kháng chút nào, yên lặng mặc vào bộ váy trắng như tuyết mà nàng mang tới. Sau đó hắn đi đến trước gương đồng ngồi xuống, không nói một lời.

Nàng chậm rãi đi đến phía sau, nhỏ giọng nói: “Ta thấy Tùng Hoa sư huynh từng dùng biện pháp che mắt để giả trang nữ yêu, ta cảm thấy huynh rất thoải mái với phương diện này nên mới nghĩ ra chủ ý như thế. Ta không có ý gì khác đâu, huynh đừng suy nghĩ nhiều.”

“Muội chắc không?” Chu Cảnh nhìn nàng một cái.

Thanh âm Diệp Tiểu Uyển càng thấp hơn: “Ta chắc chắn. Tùng Hoa sư huynh là vì trừ ác hướng thiện nên dù ta có càn quấy như thế nào đi nữa thì cũng sẽ không lợi dụng điều này để càn quấy đâu.”

Chu Cảnh không nói nữa, một hồi lâu sau đột nhiên hỏi: “Muội vào tiên môn bao lâu rồi? Tại sao lại vào Linh Phong Hồ?”

Diệp Tiểu Uyển cầm lược, nhẹ nhàng chải tóc giúp hắn: “Ta nhập môn chưa tới ba năm. Linh Phong Hồ tuy là tiểu môn vô danh, nhưng chuyên môn nuôi dưỡng thảo dược cùng đan dược, vì vậy ta rất thích. Huống chi dựa vào tư chất của ta, có thể vào nơi bày đã là may mắn vô cùng rồi.”

Mới ba năm? Chu Cảnh có chút bất ngờ: “Muội trước kia làm gì? Sống ở Linh Phong Trấn?”

Diệp Tiểu Uyển bật cười: “Tùng Hoa sư huynh là đang điều tra ta sao? Ta cứ khăng khăng không nói đấy. Nếu không huynh nói trước đi, ta sẽ nói sau.”

Hắn bỗng nhiên cau mày, nói: “Ta không có chuyện gì hay để nói, không nói về cái này nữa.”

Diệp Tiểu Uyển rất nhanh nhạy nên bình tĩnh chuyển chủ đề: “Thật ra ta là người Thanh Châu, suýt chút nữa đã trở thành linh nhân.”

Chu Cảnh dừng một chút: “… Chẳng trách muội nhảy rất đẹp.”

Hắn vẫn còn nhớ hình ảnh thoáng qua ở Tuấn Đàn Hành Cung ngày đó. Tuy tiếng sáo của Lệnh Hồ Trăn Trăn như kim đâm vào tai, nhưng cảnh tượng Diệp Tiểu Uyển có thể nhảy múa không lệch nhịp chút nào theo tiếng ồn lại khiến hắn có ấn tượng sâu sắc.

Nàng nhìn hắn qua gương đồng, hơi nhướng mày: “Thật ra khả năng ca hát của ta cũng không tệ, còn chơi tỳ bà rất giỏi. Nếu sau này có cơ hội, ta sẽ biểu diễn cho Tùng Hoa sư huynh xem.”

Chu Cảnh bất giác cười: “Nếu đã đa tài đa nghệ như thế, tại sao còn đi làm tu sĩ?”

“Làm tu sĩ tự do hơn, ta thích làm tu sĩ. Nguyện vọng của ta là làm bá chủ Đông Nam.”

Bá chủ Đông Nam? bất giác cười: “Vậy e là muội phải khổ tu không ngủ không nghỉ một trăm năm mất.”

Diệp Tiểu Uyển mỉm cười nhìn hắn không nói lời nào, cuối cùng hắn cảm thấy khó chịu, cau mày: “Làm sao?”

“Ta mời Tùng Hoa sư huynh và những người khác đến chơi là muốn khiến mọi người thư giãn và vui vẻ một chút.” Nàng nói với giọng dịu dàng. “Mặc dù đã xảy ra chuyện, nhưng nhìn thấy huynh cười vui vẻ như vậy ta cũng rất vui.”

Chu Cảnh đột nhiên quay đầu không nhìn nàng nữa, nhưng lại có mấy ngón tay mềm mại nhẹ nhàng giữ lấy cằm hắn, ánh mắt không tự chủ được mà rơi vào đôi mắt yêu kiều đang ở rất gần hắn.

Quá gần rồi. Thậm chí hắn còn có thể nhìn thật rõ hàng mi dài của nàng, ngay cả nốt ruồi son vô cùng nhỏ ở đuôi mắt nàng hắn cũng có thể nhìn thấy rõ ràng.

Trên môi bỗng nhiên lạnh đi, đầu ngón tay của nàng dặm phấn bôi lên.

Cả người hắn bỗng nhiên căng thẳng, chợt lùi lại về phía sau. Nàng vội vàng giữ lại: “Còn thiếu một chút thôi, sẽ sớm xong thôi.”

Đôi tai nóng lên như bị nấu chín vậy, ánh mắt của Chu Cảnh đảo quanh, nhưng cuối cùng lại kiêu ngạo quay về. Nàng đang đưa mắt nhìn hắn, điều hiện lên là một sự ngạc nhiên không hề hời hợt và nhàm chán chút nào.

“Rất xinh đẹp.” Diệp Tiểu Uyển chân thành khen ngợi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play