Vừa nghe thấy mấy chữ “Trông có chút yếu ớt”, Tần Hi liền bối rối hoảng loạn hiếm thấy.

Nàng… có nam tử nàng thích sao? Hắn dường như chưa từng nghĩ đến vấn đề này trước đây, hiện giờ đột niên lại rành rành xuất hiện trước mặt, khiến hắn không trở tay kịp.

Nhưng nghĩ lại thì cũng có lý, tuổi tác thích hợp, dung mạo cũng thích hợp, với trước đây nàng cũng không phải tu sĩ nên không có mới không đúng với lẽ thường.

Chuyện hợp lý từ trước đến giờ chưa từng khơi dậy trong lòng Tần Hi bất kỳ cảm xúc nào, nhưng hiện tại trong lòng hắn tràn ngập cảm xúc, không phân biệt được là kinh ngạc, tò mò hay là vô cớ sợ hãi.

Làm sao có thể? Là ai?

Ngay lập tức, hắn nhớ lại tất cả những nam nhân nàng từng tiếp xúc từ Đại Hoang đến Trung Thổ.

Nếu trông yếu ớt thì Yêu Quân Tam công tử kia cũng yếu đó…. Nhưng dĩ nhiên không thể nào là gã, Tần Hi liền âm thầm gạch tên gã.

Cố Thái được coi là nhã nhặn chứ không gọi là yếu. Triệu Chấn lại rất khẻo mạnh cao ráo, Tùng Hoa chỉ có một khuôn mặt mỹ nhân cũng không yếu chút nào. Trong các sư huynh ở Nhất Mạch, nếu nhất thiết phải nói có chút yếu thì hẳn là hai người Trầm Quân và Quý Viễn. Trầm Quân vô cùng gầy, còn Quý Viễn sinh ra đã nho nhã yếu ớt.

Là Quý Viễn hay Trầm Quân? Trong lúc hắn bận rộn tĩnh tu mỗi ngày, bọn họ…. Chẳng trách hôm nay nàng đặc biệt dễ nói chuyện, như thể nàng đã đổi một tính cách khác vậy.

Không phải chứ, tại sao lại là hai người này?

Hắn quả thật không chịu nổi nữa, trực tiếp hỏi lại một lần: “Có chút yếu ớt là ai?”

Trong giọng nói của Lệnh Hồ Trăn Trăn có thêm chút ấm áp: “Đại bá vóc người gầy không cao, râu tóc đều đã bạc, thỉnh thoảng lại ho, trông có vẻ khá yếu ớt.”

Hóa ra là nói về đại bá của nàng.

Tần Hi nhất thời nhịn không được: “Không phải đang hỏi về nam tử mình thích sao?”

Nàng kinh ngạc: “Là đang hỏi người mình vừa thấy sẽ vui mừng, ta thấy đại bá đương nhiên rất vui mừng rồi.”

Tần Hi cảm thấy mình bị vướng vào tình huống này không thoát ra được, rất muốn hỏi xem nàng có thích nam tử trẻ tuổi nào không, nhưng lại cảm thấy thật kỳ quặc. Vấn đề này dường như không phải có thể thuận miệng hỏi thẳng nữ tử được.

Đang lúc bối rối khó chịu thì hắn ghe thấy một giọng nữ trong trẻo vui vẻ từ trên cầu trúc truyền đến: “Lệnh Hồ cô nương! Tần sư đệ!”

Mấy tháng không gặp, Diệp Tiểu Uyển vẫn mặc bộ váy màu vàng hạnh nhân, búi tóc rất tinh xảo, đôi mắt trong trẻo nhìn bọn họ cười. Cười xong, nàng vội vàng nhìn trái nhìn phải muốn nhanh chóng đi tới thì Chu Cảnh đã ở phía sau bắt được cánh tay của nàng rồi đằng phong bay lên.

“Vẫn không biết Hành Chi Pháp.” Hắn cau mày cười.

Diệp Tiểu Uyển giả vờ thở dài một hơi: “Ta nếu có thể học được Hành Chi Pháp trong mấy tháng thì nên đến Thái Thượng Mạch làm tu sĩ cho rồi.”

Chu Cảnh đi vào quán trà, dẫn nàng ngồi vào chỗ, rồi trừng mắt nhìn Tần Hi: “Đi đường thẳng mà đệ cũng có thể bị lạc.”

Tần Hi lơ đãng trả lời: “Không phải do Thất sư huynh đi quá nhanh sao?”

Chỉ đợi Lệnh Hồ mua mấy món đồ mà thôi, nhưng vừa nghiêng đầu lại không thấy huynh ấy đâu nữa, cũng không biết có chuyện gì mà vội vàng như thế.

Diệp Tiểu Uyển đã vắng mặt mấy tháng, nhưng khi ngồi xuống vẫn luôn miệng nói không ngừng: “Lúc trước đã hẹn gặp nhau ở Linh Phong khách điếm, nhưng chỉ có một mình Tùng Hoa sư huynh đến nên ta bị dọa một phen. Hóa ra là hai ngươi đi lạc, không ngờ cuối cùng lại ở quán trà này. Điểm tâm ở đây không tệ, hai vị ngọt mặn đều có nên đừng khách khí cứ việc gọi. Ta sẽ mời.”

Nàng nói rất nhanh mà không ngừng, tựa như tiếng chuông bạc. Dứt lời, nàng lại nhìn sang Lệnh Hồ Trăn Trăn: “Bộ vũ y này Lệnh Hồ cô nương mặc lên thật đẹp, cô còn thích kiểu váy gì nữa? Hiện giờ đã đến Trung Thổ rồi nên ta sẽ may thêm vài bộ cho cô, vậy cô có tể vẽ thêm cho ta vài lá phù được không?”

Nàng vô cùng thông thạo trong việc giao tiếp với mọi người. Thấy không ai nhắc đến việc Lệnh Hồ Trăn Trăn đột nhiên trở thành tu sĩ nên nàng cũng tránh không hỏi tới.

Chu Cảnh bị sư thao thao bất tuyệt của nàng tấn công chỉ biết lắc đầu: “Từ khi ngồi xuống chỉ có âm thanh của muội thôi.”

Diệp Tiểu Uyển thở dài nói: “Tiếc là Tái Tuyết sư tỷ không tới được, ta còn muốn hỏi thăm chuyện sau khi tỷ ấy đến Đại Hoang nữa.”

Đây là một câu chuyện dài, lại còn liên quan đến vấn đề thân thế của Lệnh Hồ Trăn Trăn nên không thích hợp nói với người ngoài. Chu Cảnh chỉ có thể trả lời qua loa lấy lệ: “Cũng không có gì cả, chỉ là nhờ sự giúp đỡ của Tam sư tỷ nên ta được Hỏa Hành Thuật loại bỏ yêu thuật, nếu không cũng không biết có bao nhiêu phiền phức nữa.”

Hắn nói chuyện rất mơ hồ, nếu Diệp Tiểu Uyển truy hỏi đến cùng thì có chút đau đầu rồi đây. Vậy mà nàng không hỏi gì cả mà chỉ cảm thán: “Tái Tuyết sư tỷ hóa ra chuyên tu hành Tu Ly Hỏa, thật dũng cảm mạnh mẽ làm sao. Nếu một ngày ta có thể giống tỷ ấy thì tốt biết bao.”

Chu Cảnh phì cười: “E là xa vời lắm, vẫn là nên quên đi.”

Diệp Tiểu Uyển khẽ cau mày, sau đó nhanh chóng rót trà mới cho họ và giới thiệu chi tiết các loại trà.

Khi vầng trăng đã lên cao, bởi vì thấy lượng khách trong quán trà đã thưa dần, nên nàng liền đứng dậy nói: “Đi thôi, chuyến thuyền cuối cùng của hôm nay từ khách điếm Linh Phong đến Linh Phong Hồ là vào giờ Hợi, đi khoảng một giờ là đến rồi. Ở đó, phòng ốc cũng rộng rãi hơn nhiều.

*giờ Hợi: từ 21h đến 21h40 trong đêm

Bước ra khỏi quán trà, ung quanh không có nhiều ánh đèn, chỉ có những cây cầu nhỏ và dòng nước chảy quanh co uốn lượn. Khi đến khách điếm Linh Phong, quả nhiên có một con thuyền nhỏ dừng bên bờ sông. Đêm khuya vắng vẻ, chỉ có bốn vị khách là bọn họ nên chủ thuyền phá lệ chèo thuyền đi trước, mặt nước gợn sóng lăn tăn.

Ánh trăng hòa quyện với màu nước mọi nơi, phía Đông Nam xuân đến sớm, cây liễu bên bờ sông đã ra hoa đang đung đưa theo gió. Vài cánh hoa bám vào y phục mềm mại của Diệp Tiểu Uyển, nàng đang đứng một mình ở đuôi thuyền, chỉ lặng lẽ nhìn con sông chậm rãi chảy ngược dưới chân.

Chu Cảnh theo bản năng giúp nàng phủi đi những cánh hoa trên vai, hỏi: “Hai sư tỷ kia của muội đâu?”

Nàng nói đùa một chút: “Tùng Hoa sư huynh vốn mong chờ cả ba người chúng ta đi đón phải không? Xin lỗi, La sư tỷ và Tăng sư tỷ phải đi thực tập nên không thể đi ra ngoài được. Ta đành phải tự mình đi đón mọi người thôi, không đủ náo nhiệt rồi.”

Chu Cảnh lắc đầu: “Ta vốn tưởng rằng chỉ có thể đi du ngoạn xung quanh thôi, hóa ra có thể trực tiếp đi vào tiên môn à?”

Diệp Tiểu Uyển nói nhỏ: “Linh Phong Hồ cho dù ở Dương Châu cũng chỉ được coi là tiên môn nhỏ mà thôi, nói gì đến cả Trung Thổ. Huống chi… Tùng Hoa sư huynh hẳn cũng nghe rồi, Linh Phong Hồ đều là nữ tu sĩ nên người đến thăm quan cũng nhiều. Dần dần, việc này lại trở thành việc làm ăn để trợ cấp chút chi phí cho tiên môn.”

Nàng bỗng cười một tiếng: “Nhưng mà huynh yên tâm đi. Ta sẽ không dẫn mọi người đến mấy nơi tồi tàn đó đâu, ta sẽ dẫn mọi người đến những nơi thật sự tốt, còn có cá ăn nữa.”

Chu Cảnh thấy nàng cười, liền nói: “Chỉ biết dùng Truyền Tin Thuật thôi sao?”

Đến hoa liễu cũng có thể dính lên người nàng, có thể thấy chân ngôn của tu sĩ nàng vẫn chưa học được. Chẳng trách, nàng còn nhờ Lệnh Hồ vẽ mấy lá phù.

Diệp Tiểu Uyển yên lặng nhìn nước chảy dưới chân một hồi, nói: “Tùng Hoa sư huynh, thật ra thì từ lúc ta làm tu sĩ đến giờ chưa bao giờ lười biếng cả, chẳng qua là… thiên phú không tốt, đứng bên cạnh người khác khó tránh khỏi cảm thấy ta lười biếng. Ta cũng hy vọng mình là một thiếu niên thiên tài, mọi chuyện tu hành đều thuận lợi. Thế mà một chuyện đơn giản như Truyền Tin Thuật, nhưng ta lại thức ngày đêm trong vòng hai tháng mới học được.”

Nàng giống như cho rằng hắn trách cứ nàng, Chu Cảnh sinh ra áy náy khó hiểu: “Nếu cảm thấy ta nói lời khó nghe thì cho ta xin lỗi.”

Đôi mắt yêu kiều biết nói chuyện kia nhìn sang, ánh mắt dịu dàng và điềm tĩnh, gần như không giống nàng, nhưng lại thật sự là nàng.

Giọng nói nàng vô cùng nhẹ: “Thật sao?”

Hắn luôn không thích lời của mình bị hỏi ngược lại, nhưng lúc này hắn không hề thấy tức giận chút nào, ngược lại có vô số cảm xúc rối ren xuất hiện. Đang muốn khẳng định lại, nàng đã thản nhiên bật cười: “Lời của Tùng Hoa sư huynh là để khích lệ ta, ta hiểu chứ.”

Đêm đầu xuân ở Đông Nam thật dễ chịu, có gió, có hoa liễu. Hoa liễu trắng như tuyết, ánh trăng lấp lánh tựa bạc, tuyết nguyệt phong hoa đều đủ, hoa thành làn gió xuân Đông Nam đầu tiên êm dịu nhất rồi tan chảy trong mắt Chu Cảnh. Ở đây, sự dịu dàng chưa từng có khiến hắn trở thành một nam nhân chân chính thay vì một người có nội tâm của đứa bé chín tuổi.

Chẳng biết tại sao, Chu Cảnh cúi đầu nhìn áo của mình để tránh bị nghi ngờ. Hôm nay y phục của hắn không những không trắng mà còn đen tuyền.

Nghĩ đến những điều hoang đường nàng từng nói với hắn ở Đại Hoang, hắn không khỏi bật cười.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play